Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)
Chương 39 :
Ngày đăng: 13:10 18/04/20
Buổi tối, chờ đến khi Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đi ngủ Dương Dật có cảm giác như mình đã đợi cả thế kỷ ấy, trong lòng ngứa ngáy vô cùng, bây giờ thì rút cuộc cũng có thể hỏi Trần Tĩnh cho rõ ràng rồi. Đêm hôm nay, hắn chẳng những muốn hỏi rõ mọi chuyện, mà còn muốn đem Trần Tĩnh ăn sạch.
Dương Dật cảm giác được bàn tay Trần Tĩnh sờ sờ cổ mình, từng đợi tê dại từ những chỗ bị y sờ qua truyền thẳng vào trong lòng.
“Trần…” – Dương Dật vừa mới mở miệng, ngay lập tức nhắm mắt lại, an ổn ngủ mất.
Trần Tĩnh thu hồi tay, y rời giường, giúp Dương Dật đem chăn mền kéo lại xong mới nhảy ra khỏi sân.
Dùng tốc độ cực nhanh đi vào nhà Trương Cúc, nhảy lên nóc nhà, ghé vào nóc phòng nhà hắn, vạch một phiến ngói đen lên, tiếng nói chuyện nho nhỏ từ bên dưới liền truyền ra.
“Ngươi nói thử xem, sao Dương Dật lại không bị sói cắn chết chứ? Ta rõ ràng trốn ở phía xa nhìn thấy con sói đó đi vào, vậy mà lúc Trần Tĩnh đi ra cũng không thấy y có gì bối rối. Bên nhà Trần Nghĩa cũng chẳng có động tĩnh gì, vì thế cho nên Dương Dật và ba đứa bé kia nhất định là không bị sói cắn chết.” – Trương Cúc nói. Nếu như không phải tại Dương Dật kia thì Tú Nhi nhà hắn làm sao lại bị người ta đánh gãy chân chứ. Hắn rất hận Dương Dật. Tú Nhi gả lên thị trấn lâu như vậy vì cái gì không có hài tử? Nhất định là Dương Dật đó đã giở trò làm hại con hắn. Trương Cúc nghĩ, con ma ốm kia suốt bốn năm không ra khỏi cửa, chắc chắn là do ở trong nhà nguyền rủa Tú Nhi. Nếu không vì sao nửa năm nay Dương Dật lại không bị bệnh nữa, vả lại con hắn lại bị đánh gãy chân? Nếu như hè năm nay con ma ốm đó chịu cưới con hắn, con hắn cũng không cần phải chịu khổ như vậy. Rõ ràng trước kia Dương Dật từng nói là yêu Tú Nhi, vậy mà bây giờ lại trơ mắt ra nhìn nó bị gả cho một lưu manh ở thôn bên cạnh. Càng nghĩ Trương Cúc càng hận Dương Dật.
“Không chết chính là không chết chứ sao. Một con sói có thể làm được chuyện gì? Nếu dẫn đến năm sáu con, thì ngay cả Trần Tĩnh cũng bị cắn chết ấy chứ. Mau đi ngủ đi, sau lại lại tính cách khác. Nhà hắn có ba tiểu hài tử, muốn giết một đứa để Tú Nhi hả giận còn không phải là rất dễ dàng sao.” – Hán tử của Trương Cúc nói xong liền nằm xuống, rất nhanh phát ra tiếng ngáy.
Trần Tĩnh hai tay nắm chặt, y thật sự rất muốn trực tiếp bóp chết cả nhà người này, tất cả bọn chúng đều là ác nhân. May mắn lúc trước y bị trôi đến đây, nếu không Dương Dật bị bọn họ giết chết lúc nào cũng không biết. Trần Tĩnh bắt đầu hoài nghi, lúc trước Dương Dật bị đụng đầu cũng là do những người này hại, nếu không sao hắn tự nhiên không có việc gì lại đi đụng đầu vào bia mộ của a mỗ mình chứ? Lúc đó Dương Dật ở mộ một mình, phu quân y chân tay yếu đuối, rất có khả năng là bị người của Trương gia đè lại đập đầu vào mộ bia. Đáng tiếc Dương Dật bị mất trí, chuyện lúc đó không nhớ chút gì cả. Y nghĩ, mấy người kia thích sói như vậy, vậy thì cứ để sói chấm dứt mạng của bọn chúng luôn đi.
Trần Tĩnh chạy đến hang sói trên núi, những con sói này mặc dù sẽ chạy lòng vòng ở chân núi, nhưng mà từ khi y đem phân gấu rải ra thì bọn nó đã không còn đến nữa. Lần này đại khái là do tuyết rơi, đem phân gấu vùi xuống làm mất mùi cho nên chúng mới lại tới.
Ở hang sói, Trần Tĩnh nghe được thanh âm của sói con. Y rút cuộc có thể hiểu vì sao con sói kia giữa ban ngày ban mặt lại đi vào trong thôn rồi. Sói con vừa mới sinh cho nên sói cái cần rất nhiều đồ ăn, nó bí quá hóa liều cũng là rất bình thường.
Trần Tĩnh vô thanh vô tức dùng nội lực hút lấy một con sói con, trước khi rời đi y còn nhéo con sói con một cái.
Sói con phát ra một tiếng “Uu” ngay lập tức đánh thức đàn sói đang ngủ. Đợi đến khi sói cái phát hiện ra con nó bị người bắt mất, lập tức gào thét ầm lên.
Đem quần của Trần Tĩnh kéo xuống cho khỏi vướng, một tay luồn xuống dưới kích thích hai tiểu cầu.
“Đừng nhúc nhích, ngoan.” – thời điểm Trần Tĩnh muốn đẩy mình ra, Dương Dật nhỏ giọng nói. Thấy Trần Tĩnh phối hợp, hắn liền cậy mạnh đè y xuống dưới. Thực ra thì Dương Dật căn bản là chẳng dùng bao nhiêu sức, thời điểm hắn vừa mới nói xong thì Trần Tĩnh đã thuận theo nằm xuống giường rồi.
Dương Dật mặc dù chưa từng làm qua với ai, nhưng mà hắn vẫn thường xuyên cùng với ngũ chỉ cô nương giao lưu kết hợp (aka quay tay) cho nên kinh nghiệm vẫn là đầy đủ.
Hắn cúi đầu cắn lấy khỏa hồng anh trên ngực Trần Tĩnh, bên còn lại cũng được hắn dùng tay vuốt ve. Hô hấp của Trần Tĩnh mỗi lúc một dồn dập, hắn lại tiếp tục dùng tay ve vuốt lấy lòng y, ngón cái còn thỉnh thoảng lướt qua linh khẩu, một giọt chất lòng từ trong đó rỉ ra. Dương Dật cũng cảm nhận được khi ngón tay của hắn vừa mới lướt qua thì chất lòng cũng rỉ ra khiến tay của hắn vận động càng thêm thông thuận. Dương Dật cảm thấy thật thú vị, hắn không ngừng dùng chất lỏng kia vuốt Tiểu Trần Tĩnh, khiến chỗ đó càng lúc càng trơn.
“A… nhẹ… nhẹ chút.” – Trần Tĩnh vặn vẹo thân, khe khẽ nói. Y sợ sẽ đánh thức hài tử cho nên vẫn luôn nhịn không phát ra tiếng.
Dương Dật rút cuộc cũng phục hồi tinh thần, vừa rồi chỉ lo phía dưới, trong miệng hắn dùng quá nhiều sức vì vậy điểm nhỏ trên ngực Trần Tĩnh đã bị hắn cắn bị thương, trong miệng tràn ra vị rỉ sắt, hắn đau lòng dùng lưỡi liếm liếm.
Thân thể Trần Tĩnh lập tức căng cứng run lên. Dương Dật phát giác y đã đến giới hạn, một mặt đẩy nhanh tốc độ trên tay, một mặt ra sức liếm mút khỏa đậu đậu bị thương kia.
Bạch quang trước mắt lóe lên, thân thể Trần Tĩnh vốn đang căng cứng lập tức buông lỏng.
Lảm nhảm: Ai mà nghĩ Trần Tĩnh nhà ta thánh thiện thì lầm rồi nha Trần Tĩnh nhà ta chỉ đối tốt với người tốt với y mà thôi
Chương này có chút xôi =)) Chắc các vị đại gia cũng đỡ đói bụng rồi nhể. Thú thiệt là tại hạ rất ít đọc H, nhưng một khi đọc sẽ đọc cái loại siêu nặng cỡ 21+ đổ lên, từ ngữ sử dụng cũng rất thô tục cho nên khi edit cái này không dám đưa vào, chỉ ráng edit lại theo lời tác giả:v nếu thấy nó không hay thì thôi… mọi người thông cảm. Chứ mà edit theo mấy cái suy nghĩ thô tục của tại hạ chắc… nát:v
Chào thân ái và quyết thắng.