Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 40 :

Ngày đăng: 13:10 18/04/20


“Tiểu Trần, đến nếm thử hương vị của ngươi xem thế nào.” – Dương Dật đem dịch thể trong lòng bàn tay hướng lên mặt Trần Tĩnh. Trần Tĩnh quay mặt sang một bên không nhìn, trước kia Dương Dật tuyệt đối không làm mấy chuyện thế này, y có chút không quen, mặt liền đỏ như trái cà chua chín.



“Người đừng gọi ta là Tiểu Trần.” – Trần Tĩnh nói. Y không thích Dương Dật ở trước tên của mình đặt chữ Tiểu, nghe chẳng hay chút nào.



Dương Dật vừa nghe đã đoán được ý của Trần Tĩnh, chỉ cần hắn đổi cách gọi, Trần Tĩnh nhất định sẽ đồng ý liếm thứ trong tay hắn. Nhìn bộ dáng thẹn thùng của y, hắn cảm thấy đặc biệt thú vị.



“Được, vậy ngươi thích ta gọi là gì? A Trần hay A Tĩnh?” – Dương Dật liếm liếm chóp mũi Trần Tĩnh.



“A Tĩnh đi, nghe hay hơn, vả lại cũng giống ngươi một chữ.” – Trần Tĩnh nói xong đưa tay nắm lấy tay Dương Dật đưa lên miệng nhẹ nhàng liếm một cái.



“A…” – lòng bàn tay Dương Dật lập tức co rụt lại, bụng dưới sớm đã phát nhiệt, nhưng mà không biết phải bắt đầu như thế nào, dù sao đây cũng là lần đầu hắn cọ sát thực tế thế này a.



Trần Tĩnh cầm lấy tay Dương Dật từng chút từng chút đem dịch thể trên đó liếm sạch sẽ, mãi cho đến khi không còn ngửi thấy quá nhiều vị tanh nữa mới thôi.



“Hương vị thế nào?” – hai mắt Dương Dật lóe lóe hỏi.



“Có chút tanh.” – Trần Tĩnh thật thà đáp.



“Ngươi đúng là mộc đầu nhân nha, một chút tình thú cũng không có. Đáng lẽ phải nói hương vị rất ngon, ngươi cũng đến nếm thử đi mới đúng.” – Dương Dật khẽ cười nói, vừa nói xong đã ngây ngẩn cả người, trên miệng toàn là mùi tanh, Trần Tĩnh vậy mà lại hôn hắn.



Dương Dật muốn giãy dụa nhưng chẳng có cách nào giãy ra đành đảo khách thành chủ, cái lưỡi trơn tuột tiến vào miệng Trần Tĩnh, khiến hai đầu lưỡi khiêu vũ cùng nhau.



Màn hôn kịch liệt qua đi, Trần Tĩnh vẫn là khí định thần nhàn, còn Dương Dật thì ngược lại, thở không ra hơi. Ai bảo hắn không có nội công thâm hậu giúp chống đỡ kia chứ.



Trần Tĩnh xoay người một cái, đem Dương Dật đặt ở trên giường, rất nhanh cởi quần Dương Dật ra, ngón tay đưa vào trong miệng liếm ướt sau đó luồn xuống phía sau, một loạt động tác làm rất thành thục.



Thời điểm Dương Dật vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Trần Tĩnh đã đem tiểu Dương Dật đang phát nhiệt dựng thẳng lên, từ từ ngồi xuống. Dương Dật vốn đang muốn giành lại quyền chủ động lập tức dừng lại, hắn hít vào một hơi, con mẹ nó, cảm giác thực sự quá sung sướng.



Tiểu huynh đệ của hắn được lỗ nhỏ của Trần Tĩnh chặt chẽ bao lấy, bên trong rất nhanh liền phát nhiệt. Đợi đến khi Trần Tĩnh hoàn toàn ngồi xuống hắn mới thở ra một hơi. Bời vì lúc nãy quá kích thích, cho nên hắn quên cả hô hấp, cứ vậy mà hưởng thụ cảm giác ấy.



“A… A Tĩnh.” – Dương Dật chưa kịp nói gì đã bị Trần Tĩnh hôn lấy.



Nụ hôn chấm dứt, y cũng đã thích ứng được vật thể đang chôn trong cơ thể mình, nhẹ nhàng cử động. Lần thứ hai ngồi xuống, thân thể đã quen dần, y lập tức đẩy nhanh tốc độ.



Dương Dật hoàn toàn bị đả bại, bởi vì Trần Tĩnh rất am hiểu cách làm thế nào để Dương Dật có thể hưởng thụ được nhiều nhất. Y lên xuống thật nhanh, sau đó thả chậm lại tốc độ một hai lần. Dương Dật hai tay nắm chặt gối đầu, thoải mái muốn phát điên rồi, bây giờ ngoại trừ thở hổn hển, hắn chẳng thể làm nổi chuyện gì khác.




“Yên tâm đi Tần đại ca, ta nhất định sẽ trông chừng bọn nó thật tốt, cam đoan đến lúc huynh trở lại đứa nào cũng đều trắng trắng mập mập.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, y biết Tần Huy thực sự rất quan tâm đến gia đình mình.



Hai người nói xong, đi vào nhà chính thì thấy Dương Dật đã xếp xong hai trăm bình rượu vào giỏ trúc, Trần Tĩnh và Tần Huy liền hỗ trợ chuyển lên xe ngựa.



“Được rồi, các ngươi đi vào nhà đi. Dương Dật, ngươi phải chăm sóc tốt cho ca nhi và hài tử đấy, qua năm mới Tần đại ca lại đến thăm các ngươi.” – Tần Huy đem hai trăm lượng ngân phiếu đặt vào trong tay Dương Dật, lần này hắn đến lấy toàn bộ đều là rượu nho màu đỏ, bởi vì hiện tại bước qua năm mới, có không ít người muốn uống rượu đỏ để tăng thêm may mắn. Với lại, hắn cũng muốn mang một ít rượu này về Thượng Kinh.



“Lần trước các ngươi kể với ta về chuyện trang viên, ta cũng đã có để ý, nếu như tìm được chỗ nào phù hợp ta sẽ báo cho ngươi.” – Tần Huy sau khi nói xong liền kéo dây cương đánh ngựa đi, rất nhanh xe ngựa đã biến mất trong gió tuyết.



“Tần đại ca rút cuộc là hi vọng chúng ta chuyển đến thị trấn đến mức nào a.” – Dương Dật cảm khái nói. Đại bộ phận trang viên mà Tần Huy nói với bọn họ đều nằm gần thị trấn.



“Tần đại ca hi vọng chúng ta chuyển đến gần thị trấn một chút, như vậy cũng an toàn hơn.” – Trần Tĩnh nói xong liền kéo Dương Dật trở về phòng.



Hai người bận rộn đem toàn bộ số thịt mà Tần Huy đưa đến đặt vào trong giỏ trúc, củ cải trắng, bắp cải và khoai lang đều chất đống để vào trong tầng hầm, bó rong biển lớn để làm cơm cuộn rong biển được để ở tủ chén, còn lại là tôm cá thì để cùng với thịt trong một cái vạc lớn, đặt ra bên ngoài, nhắm chừng là đến trưa toàn bộ sẽ bị đóng băng.



Buổi chiều, thôn trưởng tới gọi Trần Tĩnh đến tham gia nghị sự của thôn. Chuyện lần này xảy ra lớn như vậy cho nên ngay cả người thôn bên cạnh cũng đến để thương lượng với nhau cách diệt sói, bởi vì đoạn thời gian trước thôn bọn họ cũng có người bị sói cắn chết. Mặc dù không đáng sợ bằng chuyện ở Trần gia thôn, nhưng cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì, trẻ nhỏ căn bản là không thể ra cửa, mà người lớn, khi muốn đi đâu cũng phải tập trung lại thành đội mới dám đi. Đàn sói lần này rất lớn, có một thợ săn đã cẩn thận quan sát và điều tra được chúng có khoảng mười lăm, mười sáu con.



“A Dật, ngươi trông chừng hài tử, ta đi vào trong thôn tham gia nghị sự một lúc rồi về.” – Trần Tĩnh sau khi đem toàn bộ đồ đạc mà Tần Huy đưa tới xử lý tốt mới dặn Dương Dật chăm lo việc nhà cửa rồi đi.



“Ta đã biết, mang theo dù này.” – Dương Dật lấy ra một cái dù đưa cho Trần Tĩnh.



Đem sân nhỏ khóa thật kỹ xong Trần Tĩnh mới xoay người nhảy ra khỏi tường, chỉ có bản thân tự khóa cửa y mới có thể yên tâm ra ngoài được.



“Trần Tĩnh, ngươi tới rồi, lần này chuyện xảy ra trong thôn ngươi cũng biết rồi đấy, tối qua cả nhà Trương gia đều bị đàn sói cắn chết. Ta đoán bọn họ chắc chắn làm điều gì đó khiến bọn chúng để ý. Hiện tại chúng đã thành công một lần, cả thôn chúng ta cũng không thể an toàn được. Ta đã cùng với thôn trưởng Trương gia thôn thương lượng, tập hợp một đội ngũ khoảng mười thợ săn, nhất định phải diệt đàn sói này. Chuyện lần này ta cũng báo lên thị trấn rồi, nha môn nói bọn họ có thể tìm thêm mười mấy thợ săn đến hỗ trợ chúng ta, như vậy tổng cộng có hai mươi thợ săn, nhất định có thể thành công diệt gọn bọn chúng. Ngươi bắn tên tốt, lần này nhất định phải tham gia.” – Thôn trưởng cân nhắc nói. Lần trước thời điểm ông đến tìm Trần Tĩnh thấy ngữ khí của y không tốt, về sau gặp ông, Trần Tĩnh cũng không còn thân thiện như xưa nữa.



Ông biết trong lòng Trần Tĩnh không vui, nhưng mà ông thực sự không còn biện pháp nào khác, hai người mang tiếng là thợ săn của thôn kia cũng chỉ có thể bắn được mấy con thỏ rừng, gà rừng linh tinh, cùng lắm là săn được hồ ly mà thôi, nếu thực sự để bọn họ đi giết sói giết hổ, căn bản là không có khả năng. Nhưng mà ông biết rõ, Trần Tĩnh năm nào cũng đi săn hươu, mà muốn săn được hươu thì phải vào sâu trong núi. Sâu trong núi chẳng những có sói mà còn có hổ, có gấu, các loại dã thú hung mãnh, Trần Tĩnh lại có thể săn được hươu rồi mang ra ngoài, như vậy chứng tỏ bản lãnh của y rất lợi hại. Đó cũng là lý do vì sao ông chưa bao giờ để người trong thôn đi khi dễ Trần Tĩnh, ca nhi này cũng không phải là dễ chọc.



“Ừ. Lần này ta đi. Sáng nay Trần Nghĩa đến nói ta mới biết được chuyện Trương gia bị đàn sói cắn chết, chẳng ai muốn có chuyện như vậy xảy ra cả.” – Trần Tĩnh nói.



“Ta biết ngươi nhất định sẽ đồng ý mà.” – thôn trưởng vừa cười vừa nói. Ông biết lần này Trần Tĩnh nhất định sẽ đồng ý, dù sao chết người cũng là chuyện lớn, mà cả nhà Trần Tĩnh nếu muốn yên ổn ở lại Trần gia thôn thì cũng phải xuất ra một phần lực.



Ngay tại thời điểm thôn trưởng đang bàn bạc chuyện diệt sói, thì từ chân núi truyền đến tiếng sói tru.



“Thôn trưởng, ta về trước đây.” – Mặt Trần Tĩnh biến sắc, y có thể nghe được tiếng sói này truyền đến từ phía gần nhà mình.