Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 74 :

Ngày đăng: 13:10 18/04/20


Thị trấn nhỏ trải qua sự tàn phá của chiến tranh không có cách nào phồn vinh ngay lại được, bất quá đồ vật được bày bán vẫn không ít, chỉ là thiếu đi rất nhiều đặc sản của Tây Lương mà thôi.



Trần Tĩnh đánh xe ngựa lên thị trấn mua được không ít thứ, thời điểm y và Tần Huy dỡ hàng xuống rút cuộc Dương Dật cũng rời giường.



Hai tiểu gia hỏa mặc thành hai cục bông tròn tròn ở trong đình tránh gió chơi đùa, A Lặc không có việc gì liền đến trông chừng bọn chúng. Tiểu Bảo thì đang tập viết chữ, hiện tại nó đã bắt đầu dùng bút lông để luyện chữ rồi, tuy rằng về độ giun dế thì có thể so sánh với Dương Dật, nhưng mà nó vẫn còn nhỏ, thời gian để nó chậm rãi tiến bộ còn rất nhiều.



“Tiểu Bảo, a mỗ ngươi đâu rồi?” – Dương Dật ăn xong bữa sáng, từ trong phòng đi ra hỏi.



“A mỗ đang đem đồ đạc mua về xếp xuống.” – Tiểu Bảo không để ý đem mực viết dính đầy lên mặt.



“Ha ha ha, Tiểu Bảo, ngươi mau đi soi gương mà xem, biến thành tiểu hoa miêu rồi kìa.” – A Lặc vừa nghe được thanh âm của Dương Dật, liền đem lực chút ý từ trên người hai tiểu ca nhi rời qua, kết quả vừa quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt lọ lem của Tiểu Bảo.



Tiểu Bảo nghe thấy A Lặc nói trên mặt mình có mực liền buông bút lấy tay lau mặt, kết quả càng lau thì lại càng giống mèo.



“Tiểu Bảo, mau tới, để cha giúp ngươi rửa mặt, dùng tay lau càng lúc sẽ càng bẩn đấy.” – Dương Dật thấy A Lặc cười lúc này mới để ý thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của của Tiểu Bảo dính đầy mực nước, mà bàn tay nhỏ của tiểu mập mạp kia lại bôi loạn, kết quả khiến khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn nhìn hệt như một con mèo hoa.



Lúc này Trần Tĩnh và Tần Huy cũng đã đem toàn bộ đồ đạc mua được chuyển vào trong bếp, những thứ này đều cần phải xử lý qua. Lần này Trần Tĩnh muốn làm một ít thịt khô và lạp xưởng, là những món mà Tiểu Bảo và A Dật thích ăn.



“Tiểu Bảo, mặt ngươi sao lại đen sì sì thế kia?” – Trần Tĩnh thấy Dương Dật bê nước ấm đến liền hỏi.



“Nó dùng mực ở trên mặt vẽ mèo a.” – A Lặc vừa cười vừa nói.


“Cha, cha, chim con, chim con, ăn, ăn.” – Quân An đem bánh ngọt hướng bên trên đưa tới, đây là muốn để cho chim én nhỏ ăn mà.



“Bảo bối, chim én nhỏ sẽ không ăn cái này, bọn chúng ăn là côn trùng, là cái loại trùng trùng nhỏ biết bò ấy.” – Dương Dật đêm hai tiểu gia hỏa ôm vào trong ngực nói, hai tên nhóc con này coi vậy chứ chẳng dễ chăm đâu.



“Chim én nhỏ rất đáng yêu có phải không, Quân An, Quân Hạo có muốn cha các ngươi bắt bọn nó xuống cho các ngươi chơi không nào?” – A Lặc ngồi trong đình nghỉ mát nhìn hai con chim én nhỏ bay qua bay lại ngậm bùn xây tổ.



“A Lặc, ngươi cũng đừng ra chủ ý xấu cho bọn nó a, bọn nó mà bắt đầu nháo thì ta cũng đành bó tay, A Tĩnh lên thị trấn rồi, không có người trị bọn nó đâu a.” – Dương Dật vội vàng nói. Hai tên tiểu tử này càng lớn thì càng nghịch như quỷ, so ra thì Tiểu Bảo vẫn còn nghe lời hơn nhiều.



A Lặc nhìn Dương Dật bị hai tiểu gia hỏa làm cho luống cuống tay chân, cười cười, hai tử lớn rồi cũng biết ai là người nó có thể bắt nạt. Trước mặt Trần Tĩnh hai tiểu tử này ngoan ngoãn biết bao nhiêu, nhưng mà vừa đến tay Dương Dật thì lại biến thành hai tiểu ma tinh, hết đòi cái này lại đòi cái khác, náo loạn không ngừng. A Lặc thích nhất là nhìn Dương Dật bị bọn nó quay cho đầu đầy mồ hôi, bộ dáng lúng túng không biết phải làm thế nào cho ổn.



Thời tiết càng ngày càng nóng, cây nho cũng đã bắt đầu chín, hiện tại toàn bộ trong sân treo từng trùm từng trùm nho chín màu tím sậm, hai tiểu ca nhi năm sáu tuổi, dẫn theo hai tiểu tử mới biết chạy lắc la lắc lư đùa dưới dàn nho, chơi đến bất diệc nhạc hồ.



Trong nháy mắt, vậy mà đã qua rất nhiều năm. Năm đó bởi vì gia đình Tần Huy một mực không đồng ý, hắn liền đem A Lặc đi tha hương để tránh gia đình đuổi giết, về sau, bọn họ liền yêu thích cuộc sống như vậy. Đứa nhỏ Tần Hiên này là phu phu Tần Huy đầu xuân năm nay đưa tới. Bụng A Lặc lại có, Tần Huy vì muốn chiếu cố A Lặc, Tần Hiên lại còn nhỏ, căn bản là bận không chịu nổi, cho nên đành đưa đến chỗ Dương Dật. Dương Dật và Trần Tĩnh cũng khuyên bọn họ ở lại, chờ khi nào hài tử sinh ra rồi hãy đi, kết quả, hai người ngốc không nổi một chỗ quá lâu, ở vài ngày lại đi mất, hẹn bọn họ thêm vài ba năm sẽ quay về đón hài tử đi.



Hiện tại rượu đỏ của Dương gia đã nổi danh ở Thượng Kinh, mấy ngọn núi phụ cận vì có Dương gia thu mua nho nên đều chuyển sang trồng nho, giá cả không tệ, mọi người ai nấy cũng đều có thể kiếm được thêm chút bạc. Dương gia cũng mở thêm một tràng nấu rượu, không những ủ rượu nho, còn nấu cả rượu gạo, ngay cả nho và các loại quả khô cũng sản xuất. Có thể nói nhà bọn họ bây giờ chính là phú giáp một phương.



“A Dật, kêu bọn nhỏ đến ăn điểm tâm đi, đừng có chạy loạn khắp nơi, ngay cả bộ dáng của ca nhi cũng không có, so với đám tiểu tử còn nghịch hơn.” – Trần Tĩnh bưng bánh ngọt tới nói, trong nhà bọn họ có rất ít người hầu, chỉ thuê mấy người để nấu nướng và dọn dẹp, hai người bọn họ sợ nhiều người sẽ nháo ra nhiều chuyện không hay.



“Nghịch ngợm thì sao chứ, ngươi cũng có giống ca nhi chút nào đâu, vậy mà ta vẫn yêu muốn chết đấy thôi. Bọn nó nghịch ngợm như vậy cũng tốt, vô ưu vô lự.” – Dương Dật nói, tiện tay nhúm một khối bánh ngọt đưa đến bên miệng Trần Tĩnh, ngăn lại Trần Tĩnh chuẩn bị cằn nhằn.



“Cha, a mỗ, hai người có ăn ngon cũng không chịu gọi ta một tiếng. Mỹ nhân ca ca của ta bao giờ mới đến nha.” – Tiểu Bảo vừa về đến nhà, nhảy xuống ngựa kêu lên. Nó hiện tại đã tám tuổi, nội công luyện cũng không tồi. Nửa năm trước Trần Tĩnh đã để nó tự mình đến học đường. Nó vừa rồi mới xong công khóa, từ học đường trở về, cứ tưởng trễ điểm tâm chiều, không ngờ vẫn còn kịp. Đương nhiên đối Tiểu Bảo mà nói, nó sợ trễ bữa chiều không phải vì sợ đói bụng, mà là sợ lỡ mất thời điểm hạnh phúc mà toàn gia cùng đoàn tụ.