Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 75 :

Ngày đăng: 13:10 18/04/20


Tần Huy và A Lặc đi chuyến này rất nhiều năm cũng không có tin tức, người Tần gia hơn mười năm không nhận được tin của nhi tử, rút cuộc cũng cho người đi tìm. Kỳ thực đối với việc này Dương Dật cũng rất lo lắng, ngay cả Trần Tĩnh cũng đứng ngồi không yên. Nguyên bản, sau khi Tần Huy và A Lặc rời đi, mỗi nửa năm sẽ gửi một phong thư về báo bình an. Từ khi đưa Tần Hiên đến đây, Tần Huy cũng có gửi mấy phong thư về, nhưng dần về sau thư tín liền bị đánh gãy, y cũng đi nghe ngóng qua, nhưng vẫn chẳng nhận được chút tin tức nào.



Trần Tĩnh vẫn cho rằng Tần Huy và A Lặc đã xảy ra chuyện, cho nên đứa nhỏ Tần Hiên này là độc đinh của Tần Huy, y rất để bụng chăm sóc. Dù không có phụ thân và a mỗ bên người, Tần Hiên vẫn nhận được sự sủng ái của bọn hắn. Có điều, không như hai tiểu ca nhi bị chiều đến hư, đứa nhỏ này lớn lên rất nghe lời, dáng người cũng cao lớn, toàn bộ ưu điểm của Tần Huy và A Lặc đều đặt trên người nó. Cũng không biết vì lý do gì, đứa nhỏ Tần Hiên này lại hết lần này đến lần khác dính lấy Quân An, Quân Hạo nhưng lại không quá thích chơi đùa cùng Tiểu Tứ, mặc cho hai tên tiểu ma tinh kia bắt nạt khi dễ, còn luôn phải chịu tiếng xấu thay cho bọn nó. Còn về phần Tiểu Tứ, Quân An và Quân Hạo đem nó thành bảo bối mà nuông chiều, cùng một đức hạnh với cha của bọn nó.



Dương Dật là vì thấy Tiểu Tứ không mập, vẫn cho rằng thân thể nó không tốt, kỳ thực, trong cả bốn đứa nhỏ nhà hắn, thiên phú học võ của Tiểu Tứ là cao nhất, thân thể cũng mạnh khỏe nhất, từ nhỏ tới lớn tựa hồ chưa từng sinh bệnh qua. Chỉ là, vô luận Trần Tĩnh có giải thích như thế nào, Dương Dật vẫn cho rằng Tiểu Tứ gầy teo như vậy là do thân thể không tốt, mà mọi người cũng lười cải biến cách nhìn của hắn, dù sao cũng vô hại.



“Tần Hiên ca ca, ca ca ta bọn hắn lại uống trộm rượu rồi, hình như say rồi, hay là ngươi đến xem chút đi. Việc này nếu để a mỗ ta biết, ca ca nhất định sẽ bị đánh. Ta đi trước, ngươi cũng nhanh lên.” – Dương Tử Kỳ mười lăm tuổi kêu lên. Tiểu gia hỏa này còn có một cái tên gọi là Trịnh Tử Kỳ. Tần Hiên cùng với Dương Tử Kỳ sinh cùng năm, nhưng mà hai người lại cho người ta cảm giác như đại nhân và hài tử đứng cùng một chỗ, bởi vì Dương Tử Kỳ chỉ cao đến ngực Trần Tĩnh, mà Tần Hiên lại sắp cao bằng Trần Tĩnh rồi.



“Ta biết rồi, ngươi đi ngăn a mỗ, ta đi giúp bọn họ giải rượu.” – Tần Hiên nằm trên ngọn giả sơn, nhổ ra quả nho xanh chua chua trong miệng, ngồi bật dậy nhảy xuống nói. Công phu của hắn tương đối tốt, hiện tại có thể so với Tiểu Bảo. Cái này cũng là do Trần Tĩnh, dù thương hắn nhưng trên phương diện học võ vẫn rất nghiêm khắc.



Chuyện của Tần Hiên và hai tên nhóc Quân An Quân Hạo, Trần Tĩnh và Dương Dật cũng biết. Hai tiểu tử kia đều thích Tần Hiên, nhưng mà Dương Dật vẫn cảm thấy một vợ một chồng vẫn tốt hơn, cả hai ca nhi nhà mình đều gả cho Tần Hiên, Dương Dật hắn thật không cam tâm. Hai đứa nhỏ mà hắn tâm tâm niệm niệm cứ vậy mà gả cho Tần Hiên không phải là quá tiện nghi tiểu tử kia rồi sao.



“Tiểu đệ, biện pháp này thực sự được sao? Tuy rằng cha từng nói qua chúng ta là ca nhi, nhưng mà cũng có thể làm a, hôm nay chúng ta thượng Tần Hiên, cha và a mỗ sẽ đồng ý thật chứ?” – Quân Hạo một bên uống một ngụm rượu, một bên hỏi Quân An, y có chút bận tâm, như vậy liệu có làm Tần Hiên bị thương không a.



“Lo lắng cái gì, biện pháp này nhất định có thể được. Có thể chúng ta sẽ phải chịu khổ một chút, nhưng mà nhất định sẽ thành công. Hơn nữa, chúng ta giống như cha nói, cũng có thể cương, dựa vào cái gì không thể giống như hán tử, bọn hắn ngoại trừ không thể sinh con ra, có gì khác chúng ta đâu. Nếu như tiểu tử Tần Hiên kia không muốn, vậy cũng uổng công chúng ta thương hắn nhiều năm như vậy.” – Quân An phi thường có lòng tin Tần Hiên nhất định sẽ đáp ứng, chỉ cần y và ca ca đưa ra yêu cầu, Tần Hiên đều nhất định sẽ làm.



“Tiểu đệ, ngươi thực sự thương hắn sao? Sao ta có cảm giác ngươi luôn khi dễ hắn ấy.” – Quân Hạo vừa cười vừa nói, y thực sự cảm thấy biện pháp này không tốt lắm, nhưng mà bọn họ đều thích Tần Hiên, hơn nữa cả hai cũng đã mười bảy tuổi, Quân Hạo không thể không nhanh một chút hành động, để lâu nhất định sẽ sinh biến, tốt nhất là xuống tay sớm, như vậy mới yên tâm.



“Ca, ngươi thương hắn không phải cũng là ta thương hắn sao, hai người chúng ta còn phân biệt ta ngươi làm gì chứ.” – Quân An lập tức làm nũng nói.



Thời điểm Tần Hiên đến nơi liền chứng kiến Quân An và Quân Hạo uống đến hai má đỏ bừng, hai người này lớn lên giống nhau như đúc, ngoại trừ cặp mắt hơi khác, càng lộ ra anh khí thì cơ hồ giống Dương Dật như đúc.



“Các ngươi không được uống rượu nữa. Để cha và a mỗ biết được sẽ tức giận.” – Tần Hiên đem bình rượu quăng đi, lúc hắn còn nhỏ, đi học, thấy các ca ca gọi Trần Tĩnh và Dương Dật là cha và a mỗ cũng bắt chước gọi theo.



Quân An ánh mắt mông lung nhìn Tần Hiên anh tuấn trước mặt, rõ ràng hai năm trước vẫn còn thấp bé hơn bọn họ, vậy mà mới hai năm ngắn ngủi đã cao hơn rất nhiều.



“Hiên, đêm nay ngươi để cho ta và ca ca làm được không? Như vậy cha và a mỗ nhất định sẽ đồng ý.” – Quân An đến gần bên tai Tần Hiên nói, hơi nóng phả vào bên tai hắn.



Tần Hiên thoáng cái rùng mình, mặt cũng đỏ bừng lên, một lượng nhiệt khí từ dưới bụng dâng lên. Quân An gần đây đều luôn khiêu khích hắn, nếu như cha và a mỗ không đồng ý, hắn nhất định không thể đụng vào ca ca, hơn nữa nếu bắt hắn buông tay thì lại càng khó hơn. Cơ mà hắn lại không muốn để cha và a mỗ đã chăm sóc mình nhiều năm như vậy mất hứng, cũng không muốn để Quân An và Quân Hạo phải chịu thương tổn.
“A Tĩnh, không phải ta đã nói ngươi đừng đánh nữa rồi sao.” – thời điểm Dương Dật đi ra ngoài sai Tiểu Kỳ đi mua thuốc, lần nữa nhìn thấy Trần Tĩnh lấy roi đánh lên lưng Quân Hạo, nhìn trên lưng hai đứa máu chảy đầm đìa, hắn cảm thấy vô cùng tức giận.



“Ngươi dừng tay cho ta.” – Dương Dật chạy đến giật lấy roi trong tay Trần Tĩnh.



“Không phải đã nói ngươi đừng đánh hài tử rồi sao, bọn nó đã biết sai rồi, người muốn đánh chết bọn nó hay sao? Lại nói, Tần Hiên đứa nhỏ kia chỉ là bị ngất đi thôi, cũng không xảy ra chuyện gì. Được rồi, các ngươi mau đứng dậy đi thay quần áo đi, mau chóng bôi thuốc vào.” – Dương Dật ngắn Trần Tĩnh, che chở cho hài tử, nói.



“Ta đã cho phép các ngươi đi hay chưa? Hảo hảo quỳ ở đó. Dương Dật, ngươi nói thật nhẹ nhàng. Tần Hiên là hài tử duy nhất của Tần đại ca. Ngươi nhìn xem Quân An và Quân Hạo đã gây ra chuyện gì. Đứa nhỏ kia sao có thể tự nguyện. Nó là hán tử, lại bị ca nhi thượng, ai dạy các ngươi như vậy a?” – Trần Tĩnh sắc mặt dữ tợn đối hai hài tử quát, tuy rằng việc này đối với ca nhi là cấm kỵ, nhưng điều khiến y giận hơn nữa là, người phải chịu khổ lại là Tần Hiên, rút cuộc thì ai cho bọn nó lá gan lớn như vậy.



“Trần Tĩnh, ngươi câm miệng, là ta dạy thì sao? Tần Hiên đứa nhỏ kia cùng với ca nhi nhà chúng ta có gì khác nhau, dựa vào cái gì bọn nó không thể làm?” – Dương Dật hướng về phía Trần Tĩnh quát, hắn vô cùng tức giận, Trần Tĩnh từ trước đến giờ đều chưa từng dùng sắc mặt như vậy nói chuyện với hắn.



“Ba” một tiếng, thanh âm thanh thúy vang lên, Quân An và Quân Hạo nguyên bản cúi đầu cũng không thể tưởng tượng nổi ngẩng mặt lên nhìn a mỗ bọn chúng, a mỗ trước giờ vẫn thương yêu cha như vậy, vậy mà đánh cha.



Lỗ tai lập tức mất đi thanh âm, Dương Dật không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Trần Tĩnh, cho tới bây giờ Trần Tĩnh chưa từng nỡ mắng qua hắn, vậy mà… một cái tát này đánh cho hắn bất tỉnh, cũng đánh cho tất cả những người ở đây muốn hôn mê.



Trần Tĩnh cũng ngây ngẩn cả người, y thực sự không ngờ mình sẽ đánh Dương Dật, nhìn má Dương Dật nhanh chóng hồng lên, y đau lòng rồi.



“A Dật, ngươi không sao chứ?” – Trần Tĩnh thò tay muốn sờ mặt Dương Dật.



Dương Dật lùi một bước, hắn nghe không rõ âm thanh của Trần Tĩnh, âm thanh giống như từ một nơi rất xa truyền đến, hắn nghĩ, khả năng màng nhĩ đã bị tổn thương rồi.



“Các ngươi còn không mau về thay quần áo.” – Dương Dật quay người quát, hắn cảm thấy thân thể có chút hư thoát, cảm giác tựa như muốn bay, không được, trước hết hắn phải để hài tử rời khỏi chỗ này đã, nếu không hài tử nhất định sẽ bị Trần Tĩnh đánh chết.



“Cha, cha làm sao vậy, a mỗ, nhanh a, cha!” – Quân An lớn tiếng gọi, từng giọt máu tươi từ trên mặt Dương Dật uốn lượn chảy xuống trước mặt Quân An và Quân Hạo.



Rút cuộc Trần Tĩnh cũng hồi thần, nhìn Dương Dật loạng choạng muốn ngã, y ôm chặt lấy hắn, bên má bị đánh chảy xuống một vết máu đỏ tươi chói mắt.



“A Dật, A Dật, ngươi tỉnh!!!” – Trần Tĩnh lay lay Dương Dật trong ngực mình, kêu lên không ngừng, đây là lần đầu tiên trong đời Trần Tĩnh thất thố như vậy, y sợ, sợ Dương Dật sẽ bỏ lại mình mà đi.