Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 104 : Xưởng miến khai trương

Ngày đăng: 23:49 21/04/20


Hai vị chủ tử đều không phải người hà khắc bóc lột, Phúc thúc Phúc thẩm cũng ôn hòa dễ gần, hạ nhân ở Du nhiên điền cư chung sống với nhau rất tốt. Lôi Tần Huệ cũng cảm thấy mừng cho những người khác, không chút do dự nói: “Tiểu nhân nguyện ý!”



“Được.” Tần Miễn nói “Gian thứ ba phòng hạ nhân tạm thời cho các ngươi dùng làm học đường. Về sau, một canh giờ sau bữa trưa, các ngươi dùng để học tập. Đừng học các thứ quá phức tạp, dạy một ít chữ đơn giản thường dùng và tính toán cơ bản”



“Dạ.” Lôi Tần Huệ đáp.



Mấy người Phúc thúc đè nén tâm tình kích động, cùng nhau quỳ xuống “Đa tạ tiểu thiếu gia, đại thiếu gia!”



Tần Miễn vội vàng nói: “Mau đứng lên, việc này cũng đâu có gì to tát. Phúc thúc, ngày mai thúc an bài người lên trấn trên mua giấy và bút mực.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Phúc thúc cao hứng đáp: “Dạ.”



“Được rồi, các ngươi thu dọn nơi này đi.” Tần Miễn đứng lên, cảm thấy có chút đói bụng “A Thiết, tối nay chúng ta ăn gì?”



“Có cá chép tươi sống.”



“Vậy làm cá chép sốt tương đi.” Hai người vừa nói vừa đi xa.



Lôi Tần Nhạc ôm rương tiền, theo xa ở phía sau.



“Wâu.”



Tần Miễn quay lại, Nhất Điểm Bạch cắn một con thỏ lông xám béo mập trong miệng chạy nhanh vào.



“Ha ha, Nhất Điểm Bạch về đúng lúc ghê, làm thêm món thịt thỏ xào cay nữa.”



Đợi Nhất Điểm Bạch chạy đến trước mặt, hắn xoa xoa đầu nó khen thưởng.



“Wâu!”



“Yên tâm, một nửa của ngươi, nửa còn lại làm thịt thỏ xào cay.” Tần Miễn vỗ vỗ đầu nó.



Nhất Điểm Bạch cắn con thỏ chạy xa, đương nhiên sẽ đem thỏ vào phòng bếp.



Bầu không khí giữa hai vị thiếu gia vì sự xuất hiện của Nhất Điểm Bạch mà không còn ái muội nữa, Lôi Tần Nhạc nhân cơ hội này thưa chuyện “Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, lão trạch bên kia có tin tức.”
“Vâng.”



Lôi Thiết dừng lại một chút, xắn tay áo đi qua.



“Trong nước bùn vàng này có bỏ thêm muối và *** dầu, bỏ trứng gà đã rửa sạch vào cho thấm đều bùn, sau đó để vào bình gốm, khoảng hai mươi ngày sau lấy ra, tẩy lớp bùn đi, nấu chín là ăn được. Ướp như vậy, lòng đỏ trứng gà sẽ ra mỡ, rất thơm, vị cũng không tồi.” Tần Miễn vừa nói vừa liếc ngang y.



Lôi Thiết gật đầu.



Tần Miễn nâng tay, ngón trỏ nhanh chóng chấm một điểm lên mặt đối phương.



Lôi Thiết nhìn hắn, khẽ lắc đầu, tay thuần thục lăn trứng gà qua một vòng bùn, nhẹ nhàng đặt vào bình gốm.



“Tiểu thiếu gia, trứng gà đều đã rửa xong. Chỗ này giao cho chúng ta đi.” Lôi Tần Thuận, Lôi Tần Lý xắn tay áo gia nhập.



“Được, làm xong thì chuyển vào nhà kho.”



Tần Miễn đến bên giếng rửa tay “Mọi việc thuận lợi chứ?”



Lôi Thiết theo qua giúp hắn xát hết bùn trên tay “Ừ. Về sau không cần quản bọn họ nữa.”



“Đương nhiên, chúng ta cũng bận bịu nhiều việc mà.” Tần Miễn nói “Lúc về ta đi con đường ngang qua vườn rau (điền cư), cây ớt trồng sớm nhất đã đỏ, phải tranh thủ hái kịp, làm thành ớt khô hoặc ớt tươi xay, có thể giữ được lâu hơn.”



Lôi Thiết: “Ngủ trưa xong đi hái.”



-Hết chương 104-



Chú giải:



(1) Đông gia: Ông chủ



——-