Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 105 : Toàn miến yến

Ngày đăng: 23:49 21/04/20


Nhưng sau đó trời đổ mưa liên tục hai ngày.



Khi trời trong trở lại, Tần Miễn, Lôi Thiết mang theo sọt, đội mũ rơm ra vườn rau. Trong ruộng ớt, đám ớt gieo trồng sớm nhất chiếm khoảng năm phần, chia thành ba thửa. Những cây ớt xanh um cao tới đầu gối, quả ớt vừa thon vừa dài giắt trên chạc cây, sắc màu đỏ thắm tản ra sức sống mãnh liệt.



Hai người một tay cầm sọt, một tay nhanh nhẹn ngắt ớt.



Lúc này học đường của điền cư đang giờ lên lớp, tiếng đọc to chậm của đám Lôi Tần Thuận vang vọng truyền rõ tới đây. Tất cả mọi người thật quý trọng cơ hội không dễ có được này.



Sau giờ học, Lôi Tần Trung mang theo đám Lôi Tần Thuận mang theo sọt chạy tới, hành lễ với Lôi Thiết, Tần Miễn rồi cùng nhau hái ớt. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn, Lôi Thiết cầm hai sọt ớt trở về, lại vào không gian hái thêm hai giỏ. Tần Miễn chỉ huy Lôi Thiết đem một rổ ớt ngắt cuống, rửa sạch, băm nhuyễn rồi cho số lượng tỏi băm và muối vừa phải, tất cả thả vào bình gốm khô ráo đậy kín. Đây chính là ớt tươi xay đơn giản, có thể giữ trong thời gian khá dài.



Tần Miễn còn làm một ít ớt ngâm. Cách thực hiện cũng đơn giản, ớt nhỏ rửa sạch để ráo nước Vò ngâm(1) rửa sạch, cho lượng muối vừa phải và rải chút bột tần bì, lại đổ thêm nước sôi để nguội, sau đó bỏ ớt vào, cuối cùng thêm chút rượu trắng, đậy kín, khoảng sáu bảy ngày sau là ăn được.



“Tức phụ, nếu Phúc thẩm đã trông coi xưởng, nên mua thêm một người nữa.” Lôi Thiết nhìn thoáng qua đống ớt còn lại.



Tần Miễn ngẫm nghĩ vài giây, đồng ý “Cũng phải. Đúng lúc mấy ngày tới có việc lên trấn trên.” Sau khi Phúc thẩm đến xưởng miến, việc trong điền cư vốn thuộc về thẩm bị dở dang, như công việc ở vườn rau chẳng hạn, hắn và Lôi Thiết cũng phải tự mình động thủ. Nếu đã có điều kiện thì sao không để mình nhàn hạ thoải mái hơn chút? Đợi đến khi sản lượng miến sản xuất vượt quá hai trăm cân, Tần Miễn, Lôi Thiết mang theo một trăm cân miến tới Song Hưởng lâu.



Chưởng quầy Tôn Mậu Sinh thấy hai vị đông gia chở một xe đồ này nọ tới, đoán chừng liệu có phải sắp có món mới ra mắt.



“Tôn chưởng quầy, gần đây sinh ý thế nào?”



Nụ cười trên mặt Tôn Mậu Sinh hơi miễn cưỡng “Hồi bẩm tiểu thiếu gia, sinh ý của tửu lâu cũng không tệ lắm. Chỉ là hiện khí trời càng lúc càng nóng, so với đoạn thời gian trước kém hơn một chút.”



Tần Miễn hiểu chứ, nguồn khách thiếu hụt chung quy là trở ngại lớn của Song Hưởng lâu. Vấn đề này, trước khi xây dựng tửu lâu hắn đã nghĩ đến, cũng sớm có đối sách, bởi vậy thần sắc không mảy may thay đổi, thong dong thản nhiên.



Tôn chưởng quầy thấy thế, tâm liền chắc chắn.



Lôi Thiết, Tần Miễn nói một tiếng, trực tiếp đi tuần tra.
Tần Miễn cười tủm tỉm uống một hớp canh, múc một thìa đưa đến miệng Lôi Thiết.



Lôi Thiết nhìn hắn một cái, há miệng uống canh.



Buổi tối, hai người ngủ lại lâu Như Quy. Lững thững đi dạo trên cầu treo vắng lặng, gió đêm từng đợt thổi tới, mát mẻ sảng khoái vô cùng.



“Tức phụ.”



“Hửm?”



“Mỗi lần Song Hưởng lâu cho ra món mới quả thật có thể hấp dẫn rất nhiều khách nhân, nhưng lúc đó ngươi cũng sẽ mệt chết.” Lôi Thiết nói. Dù sao, công thức các món ăn mới đều chứa trong sách vở trong không gian tức phụ, không cần tức phụ phí quá nhiều tâm tư.



“Yên tâm.” Tần Miễn gác tay ngang qua vai y, nhìn lên trời sao, nhẹ nhàng nói “Ta có biện pháp, ngày mai huynh sẽ biết. Bất quá trong đó cũng có việc của huynh.”



Hắn ngoảnh đầu cười cười với Lôi Thiết.



Lôi Thiết gật đầu “Nghe ngươi an bài.”



Tần Miễn nắm cổ tay y “Không nói chuyện này nữa. Đi thôi. Hôm nay bận cả ngày, người đầy mồ hôi, về phòng tắm rửa đi.”



Trong phòng thượng khách tầng ba chuyên dụng cho bọn hắn, đèn đã thắp lên, bên trong thu dọn sạch sẽ ngăn nắp giống như chưa từng có người ở. Tần Miễn cởi giày, để chân trần bước lên sàn, vọt vào phòng tắm, sập cửa ‘Ầm’ một tiếng “A Thiết, ta tắm trước.”



-Hết chương 105-



[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]