Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 109 :

Ngày đăng: 23:49 21/04/20


“…Khưu Xử Cơ đang định trả lời đột nhiên biến sắc, nói ‘Có người tới tìm ta rồi. Bất kể là gặp chuyện gì thì các ngươi cũng không được ra mặt, nhớ chưa?’ Hai người Quách, Dương gật đầu thưa dạ. Khưu Xử Cơ nhặt đầu người lên, mở cửa đi ra, phi thân cây núp sau đám cành lá. Người tới rốt cuộc là ai? Vì sao Khâu Xứ Cơ đột nhiên biến sắc? Diễn biến tiếp theo thế nào, hồi sau sẽ phân giải.”



“Ba” Kinh đường mộc lại vang lên một tiếng.



Chúng khách nhân đến dùng trà chiều lúc này mới hồi thần ra khỏi cố sự, không khỏi cảm thấy thời gian trôi quá nhanh.



Niếp Hành, Mộc Thần giật mình liếc nhìn nhau, số lần họ nghe kể truyện không ít, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nghe nhập thần như vầy, điểm tâm đều ăn hết, ngược lại quên mất nước trà, một ngụm cũng chưa uống.



Có khách nhân bất mãn hô: “Lâm tiên sinh, hôm nay kể ít quá, kể thêm một đoạn nữa đi. Chúng ta từ xa đến không thật không dễ dàng!” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Đúng vậy, Lâm tiên sinh, thời gian còn sớm, kể tiếp một đoạn đi!”



“Lâm tiên sinh…”



Nhìn tình hình, Lâm Cường sao không nhận ra hôm nay kể truyện rất thành công, trong lòng kích động không thôi, nhưng không dám biểu lộ ra mặt, ôm quyền nói: “Chư vị, ngày mai thỉnh tới sớm, xin chào!”



Tiếng kháng nghị lại dấy lên. Tần Miễn, Lôi Thiết thừa dịp không ai chú ý, bỏ ra ngoài.



“Ta cứ nghĩ Lâm Cường sẽ hơi luống cuống, không ngờ tiểu tử đó biểu hiện tốt như vậy. Ánh mắt ta quả nhiên *** tường giỏi phát hiện ra người tài!” Tần Miễn chắp tay sau lưng, bước chân khoan thai, ngẩng đầu ngước nghiêng nhìn Lôi Thiết, ý cười lồ lộ “Đúng không?”



Lôi Thiết gật đầu.



“Nếu Lâm Cường không có vấn đề, Diệp Phùng Thu càng không có vấn đề.” Tập trung *** thần cả nửa ngày, Tần Miễn có chút mệt mỏi “Chúng ta đi lấy doanh thu hôm nay rồi về nhà luôn nhé?”



“Không vội về sớm, đến tiệm đồ gỗ đổi chiếc xe khác.” Lôi Thiết nói “Xe cũ dùng không ổn.”



Y không phải thợ mộc chuyên nghiệp, thùng xe y làm lúc trước do sử dụng thường xuyên, các tấm ván có dấu hiệu bị lỏng, xóc nảy thêm vài lần e là bật ra luôn. Mà thường xuyên sửa đi sửa lại cũng phiền hà.



“Được. Nếu đã làm thì phải làm tốt nhất. Về phòng nghỉ ta nói chi tiết cho huynh” Tần Miễn lại nảy ra chủ ý, đẩy lưng đối phương hối y đi mau, vào phòng nghỉ, lấy bút ra viết viết vẽ vẽ.
“Lôi lão Tứ, đại ca đại tẩu ngươi lợi hại a. Ngay cả lão già chúng ta cũng chưa từng được thấy xe ngựa xinh đẹp như thế.” Giang đại gia nói với Lôi Hướng Lễ.



Trương tẩu trêu ghẹo: “Ai da, Tứ huynh đệ, nương ngươi tính khi nào mới định thân cho ngươi vậy? Tương lai dùng xe ngựa này đi rước tân tức phụ nhất định rất có mặt mũi!”



Lôi Hướng Lễ đỏ mặt “Trương tẩu nói gì vậy.”



Các thôn dân cười ha ha cả lên.



“Đỏ mặt cái gì?” Một thím cười ái muội với Lôi Hướng Lễ “Nếu ta nhớ không lầm, năm nay ngươi cũng đã mười tám nhỉ? Nên cưới vợ rồi. Có muốn chúng ta giúp ngươi hối thúc nương ngươi không a?”



Mặt Lôi Hướng Lễ đỏ đến gần như muốn bốc cháy “Khụ khụ, việc này không phiền ngài bận tâm ạ.”



Mọi người lại cười vang.



Tần Miễn ngồi trong xe ngựa tự thể nghiệm, gần như không có chấn động, càng khỏi cần so với cảm giác xóc nảy như bị hất bay khi ngồi xe ngựa lúc trước.



-Hết chương 109-



Chú giải:



(1)Mộc bài: bản hiệu gỗ



mộc bài



———