Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 108 : Tiếp tục dấy cao trào

Ngày đăng: 23:49 21/04/20


Vì tránh né sinh thần Lôi Đại Cường, Tần Miễn, Lôi Thiết đi trấn trên rất sớm.



Làm bánh pudding, bánh trứng và bánh chén cần phải có lò nướng, Tần Miễn thay thế bằng rương sắt, để rương lên lò lửa nướng là có thể thay cho lò nướng. Nhưng như vậy dễ khiến độ nóng không đều, bánh nướng ra chỗ khét chỗ sống. Chợt bắt được linh cảm khi nhìn miệng bếp lò, hắn nhờ thợ rèn làm ra một cái nồi lớn hình nón, chính giữa lắp chín ống sắt kề sát nhau, xếp thành hình tròn. Lúc cần nướng thì đặt nồi lớn lên bếp lửa, đậy nắp. Nồi hình nón có thể tập trung ngọn lửa, lại thông qua chín ống sắt tán ra, như thế nhiệt độ sẽ đều hơn. Sau khi thử vài lần, Tần Miễn đã sử dụng thuần thục loại lò nướng đơn giản này, có thể thuận lợi làm ra các loại bánh nướng, hương vị còn không tệ.



Hôm nay là sinh thần Lôi Đại Cường, trong lão trạch khách khứa hội tụ đông đúc, bao gồm cả họ Lôi, họ Đỗ, họ Vệ, náo nhiệt tưng bừng. Duy chỉ không thấy Lôi Thiết, Tần Miễn xuất hiện, Lôi Đại Cường vẫn luôn sầm mặt.



Kỳ quái là Đỗ thị không hề có vẻ bất mãn, nhiệt tình tiếp đón khách tới, ánh mắt âm thầm tìm tòi trong đám người, có vẻ không tập trung.



Du nhiên điền cư, Phúc thúc cố ý đến trễ một chút, phỏng chừng khách nhân Lôi gia đã có mặt đông đủ, ông mới mang theo Lôi Tần Trung, Lôi Tần Viên tới lão trạch. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Vừa thấy Phúc thúc ăn mặc giống như quản gia hộ nhà giàu trấn trên, hai tiểu tử phía sau vận phục sức gia phó giống hệt nhau có quy có củ theo bên người Phúc thúc, khách nhân trong viện mỗi người một vẻ, khe khẽ nói nhỏ.



“Lão Đại Lôi gia thật sự phát đạt, nhìn hạ nhân nhà người ta kìa, huấn luyện chuẩn mực Lại nhìn người ta tặng lễ kìa, bao lớn bao nhỏ đầy ắp.”



“Xin thỉnh an lão gia tử!” Phúc thúc mặt mày tươi cười, tiến lên khom người “Chúc lão gia tử phúc như Đông Hải trường lưu thủy, thọ tỷ Nam Sơn bất lão tùng(1)!”



Lôi Tần Trung, Lôi Tần Viên đồng thanh hô: “Chúc lão gia tử phúc như Đông Hải trường lưu thủy, thọ tỷ Nam Sơn bất lão tùng!” Phúc thúc phảng phất như không thấy được sự không vui của Lôi Đại Cường, giới thiệu từng món hạ lễ mang đến “Lão gia tử, ngài xem, đây là sáu dạng điểm tâm, đây là sáu thước vải, đây là sáu cân đào mừng thọ, đây là sáu vò rượu ngon. Trong tửu lâu thật sự không ra được, nên đại thiếu gia và tiểu thiếu gia phái chúng tiểu nhân đến chúc thọ lão gia tử, thỉnh lão gia tử đừng chê trách.”



Toàn bộ thân thích đều đến, chỉ có nhi tử thân sinh và đại nhi tức phụ vắng mặt, trong lòng Lôi Đại Cường vẫn uất nghẹn, nhưng vừa thấy lễ vật đưa đến quy cách và giá trị cao hơn người khác nhiều, đành nuốt xuống bất mãn, nặn ra một nụ cười “Ha ha, không sao không sao, sinh ý quan trọng.”



Phúc thúc nói thêm vài lời bùi tai, rồi lấy cớ trong điền cư còn có việc, dẫn Lôi Tần Trung, Lôi Tần Viên rời đi.



Sau hôm mừng thọ Lôi Đại Cường chính là ngày Song Hưởng lâu tung ra thẻ hội viên. Sáng sớm, một ít kẻ có tiền đã phái tôi tớ trong nhà đến giành giật thẻ hội viên. Trước đừng nói về sau bọn họ có tới Song Hưởng lâu dùng bữa hay không, lúc này thẻ hội viên ở cả huyện Chiêu Dương, thậm chí toàn bộ châu phủ chính là thứ độc nhất vô nhị, ta có, ngươi không có, nghĩa là ta đây có thân phận có kiến thức hơn ngươi.



Cướp vị trí đầu tiên quả nhiên là tiểu tư Trường Kiện của Mộc Thần. Thẻ hội viên hắn ta là thẻ kim cương có màu tím tôn quý. Chính giữa tấm thẻ khảm một khối vàng ròng vuông vức, phía trên khắc ba chữ ‘Song Hưởng lâu’, trên cùng đánh số ‘001’ không rõ nghĩa, dưới cùng là một hàng chữ ‘Phủ Thanh Thiên, huyện Chiêu Dương, trấn Lưu Thủy’ nét chữ nhỏ hơn. Đi kèm với thẻ còn có một dãy mật mã, vạn nhất không cẩn thận làm mất thẻ hội viên kim cương, chỉ cần nhớ mật mã thì vẫn có thể sử dụng thẻ này như cũ.



Xuân Sinh cũng giống Trường Kiện, trời chưa sáng đã đứng chờ bên ngoài, sau khi dự tồn một vạn lượng bạc, cũng lấy được thẻ hội viên kim cương.
Hoả kế đứng đợi phục vụ ở một bên lập tức đi lấy.



Trong trà thất rất nhanh đã kín chỗ.



Tần Miễn và Lôi Thiết đứng ở cuối phòng, muốn tận mắt xem Lâm Cường phát huy, bọn hắn mới có thể an tâm.



Thời gian vừa tới, Lâm Cường vỗ kinh đường mộc một cái “Tại hạ họ Lâm, là thuyết thư tiên sinh phụ trách giấc trà chiều của Song Hưởng lâu, hoan nghênh chư vị đại giá quang lâm. Hôm nay, ta muốn kể cho các vị một cố sự anh hùng rung động tâm can có tên là [Anh Hùng Xạ Điêu], chuyện kể rằng, tại sông Tiền Đường xa xôi, nước sông mênh mông ngày đêm vòng qua thôn Ngưu gia ở Lâm An, không ngừng chảy vào biển lớn…”



Tần Miễn khẽ gật đầu. Khả năng tạo bầu không khí của Lâm Cường chưa đạt, nhưng thắng ở trí nhớ tốt, còn am hiểu vận dụng thủ thế, thời gian lâu dài nhất định có thể trở thành một thuyết thư tiên sinh vĩ đại.



-Hết chương 108-



Chú giải:



(1) Dịch: Phúc như biển Đông, dòng chảy mãi Thọ ví non Nam, tùng không già



(2) Trường sam: Áo dài nam, phần áo chỉ dài đến đầu gối



(3) Giảng án: giống mấy cái bàn dài của giám đốc ấy



(4) Kinh đường mộc: là cái miếng gỗ mà thời xưa các quan khi xử án hay đập xuống bàn



[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]