Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 125 : Gần cuối năm

Ngày đăng: 23:49 21/04/20


Vài hạ nhân mặc áo bông màu xám, đội mũ trùm đầu cũng xám nhanh nhẹn khuân từng sọt rau củ chuyển lên xe đẩy.



Nhất Điểm Bạch nằm sấp cạnh xe, hai móng vuốt gẩy gẩy một quả cà chua xem như quả cầu chơi.



“Là cô nương nhà nào vậy?” Tần Miễn thuận tay cầm một quả cà chua vừa to vừa đỏ trong chiếc sọt gần mình, đưa cho Lôi Xuân Đào.



“Cám ơn Đại tẩu.” Lôi Xuân Đào mặt bị đông lạnh đỏ bừng, nhận lấy cà chua, vì lạnh quá nên rút khăn tay ra bao lấy nó “Là nhị nha đầu nhà Tú Lan thẩm, tên tiểu Ngọc.”



“Cùng thôn mình? Vậy cũng tốt.” Tần Miễn có chút bất ngờ, rất ít người ở thôn Thanh Sơn nguyện ý tìm dâu hoặc rể ngay trong thôn mình, chủ yếu là lo lắng lỡ như hai phu thê phát sinh mâu thuẫn, sẽ rất xấu hổ. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Khí trời ngày càng lạnh, lúc nói chuyện hà hơi ra khí thở chỉ kém không kết thành băng. Hai người họ đứng nói chuyện phiếm, Lôi Thiết đem mũ, khăn quàng cổ và bao tay lần lượt đeo cho Tần Miễn.



Lôi Xuân Đào nhìn mà thấy hâm mộ, nhịn không được ảo tưởng tướng công tương lai của mình cũng sẽ đối tốt với mình giống như Đại ca đối với Đại tẩu vậy.



“Tính tình tiểu Ngọc rất tốt, làm Tứ tẩu ta thì không còn gì bằng.” Khoé mắt Lôi Xuân Đào thoáng hiện vẻ dí dỏm “Bốn cô nương do nương đề cập Tứ ca đều không nguyện ý, hôm nay bà mối vừa đến nói, Tứ ca liền đồng ý.”



Từ khi Lôi Hướng Trí đỗ tú tài, Đỗ thị càng thêm mắt cao hơn đầu, Tần Miễn nhớ điều kiện nhà Tú Lan thẩm chỉ thường thường, Đỗ thị thế mà đồng ý? “Định ngày thành thân chưa?” Tần Miễn hỏi



Lôi Xuân Đào nói: “Vẫn chưa, hiện tại lục lễ chỉ mới xong một lễ. Ta rất vui nên nhịn không được chạy đến báo trước cho đại tẩu.”



Tần Miễn đang định chọc nàng, sỡ dĩ để ý đến việc hôn sự của Lôi Hướng Lễ như vậy có phải cũng muốn nhanh chóng gả cho người ta không, nhưng chợt nhớ đang là thời đại bảo thủ, bèn cười cười từ bỏ.



“Đại ca, Đại tẩu đang định ra ngoài? Không làm lỡ thời gian của các huynh nữa, ta đi về.” Lôi Xuân Đào vẫy tay, bước nhanh đi xa.



Lúc này Lôi Tần Thuận mới tiến lên “Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, rau củ và hoa quả đều chất lên hết rồi ạ.”



“Xuất phát.” Lôi Thiết hạ lệnh ngắn gọn, cùng Tần Miễn lên xe ngựa chuyên dụng của bọn hắn. Nhất Điểm Bạch nhảy lên theo, nằm tại cửa sổ sau nhìn ra ngoài.



Cách bày trí cho xe ngựa vào đông khác với mùa hạ, bốn vách xe đều giăng thêm thảm dày, chắc chắn và kín gió, chỉ chừa một chỗ tại ô cửa sổ để lấy sáng.



Dù vậy, bên trong xe vẫn hơi tối, chỉ có thể treo thêm một đèn ***g trên mui xe, điều này làm Tần Miễn có xúc động muốn phát minh ra thuỷ ***. Tính thấu quang của lưu ly không tệ, nhưng chung quy giá thành rất cao.



Lôi Thiết đóng cửa xe, ngồi xuống cạnh Tần Miễn.
Tôn chưởng quầy khen: “Tiểu thiếu gia cao minh.”



Bên kia, Lôi Thiết vừa qua khỏi cầu nhỏ, Niếp Hành và Mộc Thần từ đối diện đi tới.



“Lôi lão bản.” Niếp Hành chắp tay nói “Đã lâu không gặp.”



Lôi Thiết gật đầu “Nhị vị vẫn khoẻ?”



“Nhờ phúc.” Niếp Hành nói.



“Lôi lão bản và Tần lão bản luôn luôn như hình với bóng –” Mộc Thần tiến lên mấy bước, nhìn nhìn ra sau Lôi Thiết “Nếu Lôi lão bản ở đây, vậy hẳn là Tần lão bản cũng đến, không biết hiện tại hắn ở đâu? Vừa lúc hai chúng ta có việc làm ăn muốn bàn với hắn.”



Lôi Thiết nhìn hắn ta “Bàn với ta cũng thế.”



Mộc Thần hơi ngẩn ra, không hiểu sao tự dưng đối phương nổi cơn phòng bị.



Niếp Hành ho nhẹ, lén lút vỗ lưng hảo hữu một cái, hỏi Lôi Thiết “Không biết Lôi lão bản và Tần lão bản có thể bớt chút thì giờ nói chuyện hay không?”



Lôi Thiết nghiêng người, làm một thủ thế ‘mời’, xoay người đi lên cầu.



Niếp Hành, Mộc Thần liếc nhau, đuổi kịp, Mộc Thần làm một khẩu hình ‘Ngoài lạnh trong nóng’ với Niếp Hành.



-Hết chương 125-



Chú giải:



(1) Tiểu long bao (Tiểu lung bao): bánh bao có nước súp bên trong



———-