Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 140 : Cục cưng ‘khai huân’

Ngày đăng: 23:49 21/04/20


Kỳ thật, Tần Miễn và Lôi Thiết quyết định xây học đường, một mặt tất nhiên là để gia đình đặc biệt này của bọn hắn dung nhập tốt hơn với thôn Thanh Sơn, mặt khác, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là vì nhi tử bọn hắn. ‘Sĩ nông công thương’, nếu không có gì ngoài ý muốn, Viên Viên, Mãn Mãn sau khi lớn lên sẽ theo đường khoa cử. Đưa chúng đến trấn trên học, hắn và Lôi Thiết không yên lòng, không bằng tha về bên cạnh, vừa có thể chăm sóc sinh hoạt vừa có thể phụ đạo bài vở cho chúng. Về phần mời người về giảng dạy riêng, Tần Miễn không nghĩ tới, hắn không muốn cướp đi lạc thú kết giao bạn bè cùng nhau học tập của các con.



Nghe Tần Miễn nói, các thôn dân đều mang vẻ mặt vui mừng, tốp năm tốp ba nghị luận sôi nổi.



“Này đúng là chuyện tốt trời ban nha. Học đường ở trấn trên thì mặc kệ ngươi học để biết chữ hay học đi thi, mỗi tháng đều phải đóng hai trăm văn tiền. Một năm cũng hơn hai lượng.”



“Ai nói không phải đâu chứ.”



“Ban phổ thông một tháng hai mươi văn — nếu hài tử chăm chỉ, đủ thông minh, chỉ tiêu hai mươi văn tiền liền học được mấy ngàn chữ, tuyệt đối có lời.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Lôi Thiết và tức phụ y đúng là người phúc hậu.”



“Chờ học đường xây xong, ta phải đưa hai tiểu tử nhà ta đến đó học chữ. Còn đỡ hơn ngày nào cũng chọc mèo đuổi chó, gây rắc rối miết.”



“Hà hà, ta sẽ cho tiểu tử nhà ta học thi ân khoa, tương lai làm quan lớn tốt biết bao nhiêu!”



“Ha ha, ngươi đang nằm mơ phải không?” “Ngươi đi chết đi.”



……



Các thôn dân lớn tiếng trò chuyện, không khí sôi động vô cùng.



Lý chính cười ha ha, không dám vỗ vai Lôi Thiết, bèn vỗ Tần Miễn “Tốt, tốt, tốt, ta đại diện các thôn dân đa tạ các ngươi. Ta tin thôn Thanh Sơn chúng ta về sau sẽ càng ngày càng tốt.”



“Lý chính thúc khách khí quá, chúng ta chỉ đóng góp một phần tâm ý.” Tần Miễn lấy ra một thỏi năm mươi lượng bạc đưa cho ông, thành khẩn nói “Lý chính thúc, ngài cũng biết ta và A Thiết rất bận rộn, sợ là không đủ lực quan tâm chuyện học đường. Nên gánh nặng này phải phiền ngài gánh vác. Ngài cầm trước số này, nếu không đủ thì báo với chúng ta một tiếng là được.”



Trước mặt nhiều thôn dân, lý chính thẳng thắn nhận lấy “Được, nếu ngươi đã tin ta, ta liền nhận phần tiền đóng góp cho thôn này. Chuyện này ta đứng ra lo. Phu tử ban phổ thông không cần tìm người có công danh gì, chỉ cần kiên nhẫn có trách nhiệm là được, ta sẽ nghĩ cách Phu tử ban khoa cử thì phải tốn chút sức. Thiết tử, tức phụ Thiết tử, ta nhớ các ngươi có chút giao tình với Hoắc viện trưởng trong Huyện, không biết có thể phiền ngươi hỏi thăm ngài ấy một chút, lựa chọn người thích hợp không? Trẻ con muốn thi khoa cử trong thôn không ít, học đường xây xong thì phải dạy dỗ chúng thật tốt, không thể chậm trễ.”



Tần Miễn nghĩ nghĩ, nói: “Hoắc viện trưởng là viện trưởng một thư viện, sự vụ bận rộn, muốn gặp ngài ấy sợ là không dễ. Bất quá, ngày mai ta và A Thiết đi thư viện nói với Ngũ đệ một tiếng, hảo hữu đệ ấy là nhi tử Hoắc viện trưởng, nhờ Hoắc công tử giới thiệu sẽ thích hợp hơn.”



Lý chính gật đầu: “Đúng, vẫn là ngươi suy tính chu đáo, vậy phải nhờ ngươi và Thiết tử tốn nhiều tâm tư.”



Viên Viên và Mãn Mãn trong xe đẩy mơ màng muốn ngủ. Tần Miễn, Lôi Thiết cáo từ với mọi người, ôm hai hài tử lên, đẩy xe không về nhà.




Viên Viên, Mãn Mãn ngồi trong lòng Tần Miễn, Lôi Thiết, hai mắt nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn cơm, hai tay vươn ra muốn bắt lấy đồ ăn, nom có vẻ nóng vội.



“Ê a…”



Tần Miễn cười ha ha “Sao hai tiểu tử các ngươi biết những thứ này ăn được a?”



Lôi Thiết: “Nhi tử chúng ta đương nhiên là thông minh.”



Tần Miễn buồn cười nhìn y, miệng nói: “Chắc chắn rồi!”



Hắn dùng đôi đũa chấm chút nước canh bôi vào lưỡi Mãn Mãn. Mãn Mãn chép miệng cười rộ lên, dáng vẻ rất hài lòng. Tần Miễn lại gắp một chút thịt thỏ mềm vụn bỏ vào miệng bé. Hai cánh môi của bé con chuyển động, nhưng dù sao vẫn chưa mọc răng, thịt băm theo nước miếng rớt ra ngoài. Tần Miễn vội dùng đũa đẩy thịt vào lại, miệng bé con lại động đậy, lần này ăn vào bụng.



“A Thiết, huynh – huynh làm gì vậy?” Khoé miệng Tần Miễn giật giật. Hắn thấy Lôi Thiết dùng chiếc đũa chấm rượu đút Viên Viên.



Lôi Thiết trấn định nói: “Như vậy có thể rèn luyện tửu lượng.”



Nếu lỗ tai đối phương không đỏ lên, không chừng Tần Miễn sẽ tin lời y rồi. Bất quá thật hiếm khi nam nhân bộc phát tính tình trẻ con, hắn cười khẽ không nói gì, nhìn về phía Viên Viên.



Cái miệng nhỏ nhắn của Viên Viên mở ra, hiển nhiên là bị cay, vậy mà bé không hề khóc, một lát sau chép chép miệng, lại nhìn thức ăn trên bàn.



Lôi Thiết dùng chiếc đũa chấm chút canh thịt cho bé liếm, rồi thổi nguội một hạt cơm, bỏ vào miệng bé.



-Hết chương 140-



Chú giải:



(1) Khai huân: Tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay



———-