Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 141 : Lôi thiết, huynh là đồ Muộn tao!

Ngày đăng: 23:49 21/04/20


Chạng vạng, các thôn dân như thường ngày tụ dưới tàng cây hóng mát, đầu tiên là trò chuyện đề tài sắp đến ngày mùa, nói nói một hồi thì nói đến học đường của thôn, rồi thuận theo tự nhiên hàn huyên sang người xây đắp học đường, Tần Miễn và Lôi Thiết, trong lời lẽ ca tụng không ngớt.



Triệu Tứ Phát cầm bát, ngồi xổm bên cạnh ăn bữa chiều, nghe những lời này, vất vả lắm mới áp chế hận ý lại nổi lên trong lòng. Vì sao mình thì bị mọi người khinh thường, hai tên thỏ đế kia lại được kính trọng? Nếu lúc trước thành công nạp thiếp cho Lôi Thiết, gã đã có thể lợi dụng biểu muội nắm Lôi Thiết trong tay, thậm chí tài sản nhà Lôi Thiết sau này có thể sẽ thuộc về gã. Đáng tiếc, hai lão chết tiệt Lôi Đại Cường và Đỗ thị kia không dùng được, không khi lãng phí một ý kiến hay.



Càng nghĩ, lửa giận và hận ý càng dày đặc không ngừng khuấy đảo nơi ngực, khiến gã nôn nóng khó chịu. Bỗng nhiên hai chữ ‘vụ thu’ chợt loé lên trong đầu, ánh mắt gã hướng về phía ruộng lúa ánh vàng rực rỡ ngoài thôn, một chủ ý tuyệt diệu nảy lên trong lòng. Nếu không thể làm gì Tần Miễn, Lôi Thiết, vậy thì khiến chúng tổn thất một số tiền lớn đi.



“Tứ Phát, nghĩ gì thế? Cười đến doạ người như vậy.” Giang đại gia lạnh nhạt nhìn chằm chằm gã chốc lát, nghi ngờ hỏi.



Triệu Tứ Phát hồi thần, cười gượng nói: “Không có gì, không có gì, ta về nhà xới thêm cơm.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Giang đại gia nhăn mày, cứ có cảm giác Triệu Tứ Phát lại sắp vô cớ sinh sự nữa.



Triệu Tứ Phát vội vàng về nhà, không hiểu sao ngực thấy phát lạnh, hay là ảo giác, lắc lắc đầu, đi nhanh vào nhà.



Ở Du nhiên điền cư, Lôi Thiết đang thu tã khô ráo trên sào phơi vào, không dấu vết thu hồi linh thức, tay phải khẽ vung, dây thừng ở khung cửa sổ lay động.



Chốc lát sau, Phúc thúc và Phúc thẩm cùng nhau chạy tới, có phần khó hiểu, đại gia và tiểu gia rất ít khi đồng thời cho gọi hai người họ. “Bái kiến đại gia. Không biết đại gia có gì phân phó?”



Lôi Thiết xếp tả bỏ vào giỏ, lạnh giọng nói “Từ giờ trở đi, theo dõi Triệu Tứ Phát. Lần này ta muốn đuổi hắn ra khỏi thôn Thanh Sơn.”



Phúc thúc biến sắc. Lại là Triệu Tứ Phát. Từ lúc chuyện Triệu Tứ Phát muốn làm mối biểu muội gã cho đại gia làm thiếp truyền ra, hạ nhân Du nhiên điền cư đều hận Triệu Tứ Phát đến nghiến răn nghiến lợi. Nhưng đại gia và tiểu gia không tỏ vẻ gì, bọn họ làm hạ nhân cũng không dám vọng động. Giờ đại gia đã có lệnh, họ liền có thể mạnh tay mà làm — Triệu Tứ Phát trốn không khỏi lòng bàn tay họ.



“Xin đại gia yên tâm.” Phúc thúc nghiêm nghị nói.



Trở lại nơi ở, Phúc thúc triệu tập các hạ nhân trong tay không có việc làm, lưu loát bí mật hạ vài mệnh lệnh. Mấy hạ nhân gật đầu, kiềm nén tâm tình hưng phấn, tán đi làm việc phần mình.



Đêm ngày càng tối.



Cả thôn trang thật yên ắng, Triệu Tứ Phát lặng lẽ bò xuống giường, dùng mảnh vải đen che mặt, cầm bó đuốc và đá đánh lửa đã chuẩn bị sẵn, lặng lẽ ra khỏi nhà, vừa đi vừa núp mò ra phía ngoài thôn.



Gã không hề biết, từ ngày đầu tiên Lôi Thiết biết người đề xuất Đỗ thị nạp thiếp cho y là gã, thì vẫn luôn âm thầm giám thị gã, chờ đợi một cơ hội tuyệt hảo. Hiện tại, vài bóng đen đang vô thanh vô tức theo sau gã.




“Tướng công, huynh tuyệt quá!” Tần Miễn cười tươi như hoa, trong mắt ánh lên vẻ trêu ghẹo.



Tim Lôi Thiết bị xưng hô mới này khiến cho rối loạn, hai bàn tay to kẹp chặt hông Tần Miễn, ánh mắt lửa nóng khóa chặt hắn “Tức phụ, gọi lại lần nữa.”



Nhiệt độ cơ thể y giống như nham thạch nóng chảy, lập tức truyền sang người Tần Miễn. Tần Miễn ý thức được mình đùa quá trớn, xoay người muốn xuống khỏi người đối phương, lại không thể động đậy.



“Tức phụ, gọi lại lần nữa.” Lôi Thiết quấn chặt eo hắn, bàn tay còn lại kềm sau ót hắn, khiến chóp mũi cả hai áp sát vào nhau, tiếng nói trầm thấp kiên nhẫn dụ dỗ.



“Nương tử.” Tần Miễn cười cong mi mắt, thống khoái hô một tiếng, thấy rõ ràng mấy chấm nước bọt li ti vương trên môi Lôi Thiết, hai gò má nóng lên, nội tâm xao động.



Đuôi lông mày Lôi Thiết khẽ gẩy lên, không khách khí xé quần áo trên người hắn…



Ánh trăng như thẹn thùng, chậm rì rì trốn vào tầng mây.



Tiếng động trong phòng càng lúc càng lớn, hồi lâu sau, bỗng nhiên truyền ra tiếng ‘tướng công’ run rẩy. Sau một lúc yên tĩnh lại truyền ra tiếng hô thẹn quá hoá giận “Lôi Thiết! Đồ ngoài lạnh trong nóng!”



Dưới lầu, Nhất Điểm Bạch và Kim Mao bị đánh thức, ngửa đầu nhìn lên lầu một cái, lại nằm sấp xuống đất ngủ tiếp, đầu kề bên đầu.



“Ê a?” Từ giường trẻ con truyền ra âm thanh non nớt.



Tần Miễn quay đầu, thấy Viên Viên và Mãn Mãn bên giường cho trẻ không biết tỉnh dậy khi nào, Viên Viên ngồi tựa lưng vào tay vịn giường, Mãn Mãn thì biến thành tư thế nằm úp sấp, hai tiểu gia hỏa đều tò mò nhìn về phía giường lớn.



Chẳng lẽ chuyện vừa rồi đã bị hai đứa con thấy hết? Mặt Tần Miễn nhất thời đỏ ké, cấp tốc túm lấy áo ngủ rách nát choàng lên người, có thể che bao nhiêu thì che, lại tiện chân đá Lôi Thiết xuống giường.



-Hết chương 141-



[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]