Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 144 : Nhi đồng thiên tài

Ngày đăng: 23:49 21/04/20


Hai năm sau.



Trời mới trong xanh được hai hôm lại đổ mưa tiếp, mới đầu chỉ là mưa phùn lất phất, rồi nhanh chóng biến thành mưa to. Nước mưa ồ ạt xối xuống mái nhà, tựa như bức màn che thiên nhiên. Hạt mưa đánh tanh tách tanh tách vào lá cây xanh biếc, mặt đất ướt át liền có thêm mấy bãi nước đọng. Tuy đã vào tháng Ba, nhưng trời đổ mưa nên trong phòng vẫn rất lạnh. Tần Miễn đứng dậy, vào phòng lấy áo khoác cho Viên Viên, Mãn Mãn.



Hai tiểu gia hỏa thêm một tháng nữa là tròn ba tuổi, ngồi trên hai ghế dựa có chức năng điều chỉnh độ cao, ghé vào bàn cơm, ngoan ngoãn dùng thìa múc cơm trong chén nhỏ của mình ăn, trên cổ còn đeo yếm màu xanh.



“Hầy, trời mưa, lại không thể thoải mái chơi đùa được rồi.” Mãn Mãn nâng cằm, ra vẻ như người lớn thở dài một hơi, phiền muộn nhìn mưa bụi bên ngoài.



Khoé miệng Lôi Thiết vểnh lên, lấy khăn tay lau canh trứng gà dính ở mép nhóc. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn cầm quần áo hai đứa tiến vào, nghe câu Mãn Mãn nói, buồn cười không thôi. Một tiểu đậu đinh(1) mà cũng biết thở dài.



Chỉ nghe Viên Viên nói: “Đệ đệ, ngày mưa qua đi, trời xanh há còn xa xăm?”



Tần Miễn bóp trán. Hắn sai rồi, đáng lẽ đêm qua không nên dùng sách văn học thay cho truyện kể.



Hắn đi qua xoa xoa đầu Viên Viên “Được rồi, hai tiểu tử các ngươi còn không ăn nhanh là đồ ăn sẽ nguội hết.” Lôi Thiết đón lấy áo trong tay hắn “Tức phụ, ngươi ăn cơm đi.”



Tần Miễn thấy trong đĩa của mình có hai quả trứng muối đã lột vỏ, cười khẽ. Không cần hỏi, nhất định là Lôi Thiết lột cho hắn.



“A Thiết, huynh no chưa?”



“Rồi.” Lôi Thiết cởi yếm ăn cơm trên cổ các con xuống, mặc thêm áo khoác cho chúng xong thì đeo yếm vào lại. Với tu vi của y đã sớm không cần ăn ngũ cốc, nhưng không muốn bỏ qua bất cứ bữa ăn nào tức phụ nấu.



Mãn Mãn bưng bát lên, chất giọng giòn giã nói: “Lão cha, Mãn Mãn còn muốn ăn canh trứng nữa.”



“Hôm nay Mãn Mãn rất giỏi.” Lôi Thiết đi theo Tần Miễn học được cách khen thưởng nhi tử hợp lúc, bưng tô canh trứng còn nửa tô lên, dùng muôi múc cho Mãn Mãn thêm nửa bát, rồi nhìn sang Viên Viên “Viên Viên.”



Viên Viên gật gật cái đầu nhỏ “Viên Viên cũng muốn.”



Tần Miễn ngồi cạnh Viên Viên, lựa trong đĩa rau dền xào một ít cọng vừa non vừa mềm, bỏ vào bát nó và Mãn Mãn.



Phụ thân nói không thể kiêng ăn, hai nhóc con ngoan ngoãn ăn hết rau xanh.



Lôi Thiết ngồi trở lại chỗ cũ, gắp đồ ăn cho Tần Miễn “Tức phụ, ngươi ăn. Để ta.”



“Ừm.” Tần Miễn cắn một miếng trứng muối, ra mỡ, lại hớn hở cắn thêm một ngụm, khóe mắt cong lên nụ cười mê người.



Chỉ một trái trứng muối ra mỡ thôi mà đã thỏa mãn như thế. Nội tâm Lôi Thiết mềm nhũn.


Tần Miễn thẹn quá hoá giận, dùng sức áp ngược lại đối phương nằm dưới thân mình, đắc ý “Có phục hay không?”



Lôi Thiết sờ sờ mặt hắn, khẽ gọi “Đứa ngốc”, mãnh liệt hôn lên…



Ngoài cửa sổ, mưa tuôn róc rách, gió lạnh như đông. Trong phòng lại là một cảnh xuân sắc. Sợ sẽ đánh thức Viên Viên Mãn Mãn, Tần Miễn không dám phát ra chút âm thanh nào, ngũ cảm(2) vì thế mà như càng khuếch đại gấp mười mọi lần, giây khắc đạt đến đỉnh khoái cảm, hắn cắn bả vai Lôi Thiết, không thể đè nén, phát ra một tiếng nức nở nặng nề mà mê người.



Lôi Thiết ôm hắn thật chặt, hai vai ghị xuống, cùng hắn đạt đến cảnh giới thân tâm tương thông.



Tần Miễn mềm oặt nằm sấp trên người đối phương, đầu cọ cọ cổ, da dán sát da.



‘Mặt trời’ trên đỉnh đầu không rõ đã biến mất từ lúc nào.



Tần Miễn kéo chăn lên che cả hai lại, than thở: “Tối quá, đừng dọa sợ bọn nhỏ.”



Lôi Thiết vận chân khí, kéo tường màn và màn cửa sổ trượt mở ra, thò tay và lại ổ chăn, vuốt ve nơi mình yêu thích không buông.



“Tức phụ.”



“Ừm.” Tần Miễn từ từ nhắm hai mắt, mệt mỏi lên tiếng.



“Qua sinh nhật ba tuổi của các nhi tử, cả nhà chúng ta đến kinh thành du ngoạn một tháng.” Lôi Thiết.



Tần Miễn đột nhiên ngẩng đầu kinh hỉ nhìn y, hưng trí bừng bừng tính ngày “Được a! Sinh nhật bọn nhỏ là ngày Mười tháng Tư, đúng vào ngày xuân ấm áp, đến kinh thành phải mất hơn nửa tháng, ở kinh thành chơi một tháng, lúc trở về cùng lắm là trung tuần tháng Sáu, sẽ không quá nóng. Thích hợp lắm! Đây là lần đầu tiên cả nhà chúng ta cùng ra ngoài du ngoạn đấy.”



Lôi Thiết nâng cằm hắn lên, hôn hôn cánh môi, kéo người trở vào lòng “Thừa dịp hài tử còn chưa dậy, ngủ một lát.” Y nhớ rõ kế hoạch của tức phụ, khi hài tử tròn ba tuổi sẽ tiếp tục mở rộng sinh ý trong nhà, về sau cơ hội đi chơi xa sẽ ít, nay chính là dịp tốt.



-Hết chương 144-



Chú giải:



(1) Tiểu đậu đinh:



tiểu đậu đinh



(2) Ngũ cảm: Ngũ giác, gồm thị giác, vị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác.



[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]