Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 145 : Một nhà bốn miệng đi du lịch

Ngày đăng: 23:50 21/04/20


Trước khi đi xa còn phải an bài không ít công chuyện. Nhân công miến xưởng và tửu phường hầu như đều là người trong thôn, ngoài tăng cường bảo an thì không có gì phải đặc biệt chú ý. Tiệm ‘Món ăn ngon’ và cửa hàng điểm tâm duy trì hoạt động thường ngày là được. Song Hưởng lâu mới là trọng điểm. Ba năm qua, Song Hưởng lâu gần như không khai phá thêm nhiều món mới, nhưng mỗi tháng đều tổ chức hoạt động một lần, tỷ như so tài ngâm thơ đối câu, rút thưởng, sưu tầm trọn bộ thẻ bài có thưởng, thi kể chuyện, thi hái hoa quả, đủ cách chơi mới mẻ ùn ùn xuất hiện, nên sinh ý Song Hưởng lâu không hề sút giảm, ngược lại càng ngày càng náo nhiệt. Chuyến đi xa này ít nhất phải hai tháng, lỡ như sinh ý phát sinh việc ngoài ý muốn, trong nhà không có người làm chủ. Tần Miễn căn dặn Tôn chưởng quầy, trong thời gian hắn và Lôi Thiết đi vắng, Song Hưởng lâu không triển khai hoạt động nào, mọi việc lấy ổn thỏa làm chủ.



Lôi Thiết chỉ tính dẫn theo Lôi Tần Nhạc, Lôi Tần Trung và Lôi Tần Thuận, bảy vị gia tướng còn lại, an bài hai người lưu lại Du nhiên điền cư, năm người khác đến Song Hưởng lâu toạ trấn.



Tin tức cả nhà Tần Miễn muốn đi kinh thành du ngoạn nhanh chóng truyền ra ngoài, Lôi Hướng Trí và Hoắc Tư duệ nghe tin mà đến.



Tháng Ba, hoa đào nở rộ đẹp nhất. Đóa đóa đào hoa tụm cùng một chỗ, bện thành từng phiến mây hồng. Trời trong nắng ấm, gió xuân nhè nhẹ, Lôi Thiết dẫn theo Viên Viên, Mãn Mãn luyện quyền dưới tàng đào, Nhất Điểm Bạch và Kim Mao lắc lư theo góp vui.



Dưới một cây đào cách đó không xa bày bàn tròn, hai ghế dựa lớn có tay vịn và hai ghế nhỏ có tay vịn. Trên bàn bày một bộ trà cụ, nhất rổ táo và hai đĩa bánh ngọt. Tần Miễn nằm nhoài lên bàn viết viết vẽ vẽ. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Bên cạnh bàn tròn, một tấm thảm trải dưới đất, trên thảm để tán loạn đồ chơi. Một quả táo vừa to vừa đỏ không biết lăn xuống đất tự khi nào.



Gió xuân nhẹ nhàng thổi, vài cánh hoa đào đu đưa bay xuống.



“Tay trái nắm thành quyền, đẩy về phía trước.” Lôi Thiết vừa giải thích động tác vừa biểu diễn.



Viên Viên và Mãn Mãn, hai khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc, chân trái duỗi thẳng, đùi phải thủ thế trung bình tấn, cánh tay nhỏ nâng lên, bàn tay nắm thành quyền, đột nhiên tung quyền về trước, miệng còn phát ra một tiếng thét to non nớt. “Đứng dậy, quyền phải biến chiêu, xoay người tiếp tục đánh.”



Tần Miễn mỉm cười nhìn một nhỏ hai lớn hồi lâu mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục viết bản kế hoạch.



Lôi Hướng Trí và Hoắc Tư Duệ nhìn cảnh tượng một nhà bốn người êm ấm bên nhau, gần như không nỡ đến quấy rầy.



Tiểu tư đi tới bẩm báo Tần Miễn “Khởi bẩm tiểu gia, Ngũ công tử và cô gia đến.”



Tần Miễn ngoắc tay với Lôi Hướng Trí và Hoắc Tư Duệ.



“Các ngươi đã tới.”


Tần Miễn gật gật đầu.



“Đại ca, đại tẩu, chúng ta xin phép ra về.”



Sau khi Lôi Hướng Trí và Hoắc Tư Duệ rời đi, công việc của Tần Miễn, Lôi Thiết cũng lu bù lên. Tần Miễn an bài việc làm ăn của nhà, Lôi Thiết phụ trách thu xếp quần áo của một nhà bốn người, rất nhiều thứ có thể đặt vào không gian, nhưng ngoài mặt nên chuẩn bị, làm như không thể thiếu thứ gì, tránh cho người khác hoài nghi.



Lôi Hướng Trí và Hoắc Tư Duệ đều rất có tâm, ngày hôm sau, Hoắc Tư Duệ cho người đến tặng Viên Viên và Mãn Mãn mỗi đứa một kiện áo bông mới ***. Thê tử Lôi Hướng Trí, Lý thị tặng Viên Viên, Mãn Mãn mũ trùm đầu mềm mại, trên mũ còn có động vật trừ tà Lý thị tự tay thêu, có thể nhìn ra rất dụng tâm.



Lại qua bốn ngày, trời trong khí lãng, ngày xuân ấm áp, hai chiếc xe ngựa chạy ra khỏi Du nhiên điền cư. Xe hai ngựa chạy phía trước do Lôi Tần Nhạc đánh xe, Tần Miễn, Lôi Thiết, Viên Viên, Mãn Mãn, còn có Nhất Điểm Bạch đều ở trên xe. Đáng thương Kim Mao thân hình bự chảng, lần này đi kinh thành không có phần nó, đành ở lại giữ nhà. Lôi Tần Trung và Lôi Tần Thuận cưỡi ngựa theo sau, xe hai ngựa chạy phía sau do một tiểu tư trong nhà đánh xe, chứa hành lý, quà vặt, vật dụng linh ***.



Xe ngựa dừng trước cửa lão trạch, Lôi Hướng Trí cáo biệt vợ con và cha nương, lưng đeo bọc hành lý bước lên xe ngựa thứ nhất. Nhà Hoắc Tư Duệ có xe ngựa, đến Huyện thành, hắn sẽ chuyển sang xe của Hoắc Tư Duệ.



Các thôn dân quan tâm Lôi Hướng Trí đứng tiễn ở cửa thôn, nhìn xe ngựa đi xa.



Viên Viên, Mãn Mãn rất thích ngồi xe ngựa, ghé vào cửa sổ nhìn thôn trang dần dần cách xa. Mỗi cánh tay mạnh mẽ của Lôi Thiết ôm lấy một đứa.



Được lão cha ôm, Viên Viên, Mãn Mãn rất có cảm giác an toàn, tuyệt không biết sợ, thỉnh thoảng còn vươn tay lùa đầu ra khỏi cửa sổ. Hai tiểu gia hỏa hưng phấn thấy rõ, miệng oa oa chít chít không ngừng.



“Ca ca, huynh xem, trên cây có rất nhiều chim.”



“Ừ.”



-Hết chương 144-



————