Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 165 : Sơn trang nghỉ mát kỳ lân

Ngày đăng: 23:50 21/04/20


Đường tu sửa xong, các thôn dân tiến vào vào ngày mùa và tiếp tục công việc ở khu chế biến.



Tần Miễn sử dụng lò gạch nhỏ, sai các hạ nhân nung một ít gạch xanh, tu sửa con đường thôn bao quanh Du nhiên điền cư một chút, dùng gạch xanh từ cổng Du nhiên điền cư lót dọc theo tường vây phía Tây vòng qua cổng ra vào phía Bắc của khu chế biến trải dài đến chỗ tiếp giáp đường chính của thôn. Về sau có gặp trời mưa, xe ngựa trong nhà ra thôn không phải lăn qua lăn lại trong bùn nữa.



Đường gạch xanh bề rộng chừng mười thước, cách mỗi mười thước lại trồng một gốc cây và một gốc hoa trái phải hai bên ven đường, có chỗ là hoa mai, có chỗ hoa lài, có chỗ hoa cúc, chỗ khác là hoa mơ, đều đào từ trên núi về.



Ngày mùa qua đi, các thôn dân rãnh rỗi trở lại, giật mình phát hiện biến hoá bên ngoài bức tường vây của Du nhiên điền cư, cảm giác làm vậy trông cửa nhà rất đẹp mắt, cũng sôi nổi tốp năm tốp ba kết nhóm nung một ít gạch xanh, đem trải lên mặt đường trước nhà mình. Vài thôn dân rất có sáng kiến, lúc lót gạch rải thêm ít đá vụn trơn nhẵn tạo thành hình hoa hoặc động vật, càng thêm mỹ quan.



Lúc con đường gạch trước cửa các nhà nối liền với nhau, các thôn dân đột nhiên ý thức được, toàn thôn Thanh Sơn trở nên xinh đẹp hơn trước kia nhiều lắm. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đây chính là mục đích của Tần Miễn, bất tri bất giác dẫn dụ thôn dân cùng cải tạo thôn Thanh Sơn, cuối cùng biến thôn Thanh Sơn thành một thế ngoại đào nguyên.



Một buổi sáng mát mẻ, Tần Miễn và Lôi Thiết lại đến thăm nhà lý chính, trong tay Lôi Thiết còn cầm một cuộn tranh.



Vài thôn dân tình cờ nhìn thấy bọn hắn, cũng tò mò theo vào, lý chính cũng không thể đuổi người đi được.



“Tức phụ Thiết tử, lại có ý kiến gì hay à?” Lý chính nghĩ đến lần trước được quan phụ mẫu đại nhân triệu kiến, đích thân ca ngợi ông, thì kích động không thôi, mặt mày hồng hào hẳn. Tần Miễn cười nói: “Lý chính thúc, lần này ta và A Thiết là vì hai chuyện. Chuyện thứ nhất, chúng ta muốn hỏi thăm, có thể mua khu núi chung quanh thôn mình hay không?”



“Các ngươi muốn mua núi?” Lý chính tâm nói: Suy nghĩ của người có tiền thật khó hiểu. Núi kia không thể trồng lương thực, ở trong mắt ông không có bao nhiêu giá trị.



Tần Miễn gật đầu.



Lý chính nói: “Không có gì không thể mua, ta đến thị trấn lo liệu cho các ngươi một phần khế đất là được.”



Tần Miễn nói: “Chúng ta muốn mua núi Phi Ưng phía sau thôn, ngài xem cần bao nhiêu bạc?”



Lý chính nghĩ nghĩ “Núi Phi Ưng… ngọn núi kia không nhỏ, ta nhớ mấy năm trước trấn Lưu Thuỷ có địa chủ một thôn mua ngọn núi phụ cận thôn hắn mất hơn ba trăm lượng bạc, núi Phi Ưng hẳn là không quá năm trăm lượng đâu.”



“Vậy chúng ta mua núi Phi Ưng.” Tần Miễn nói “Đến lúc đó ta và A Thiết sẽ cùng ngài đi thị trấn một chuyến. Phiền ngài nhiều lần như vậy, nhất định phải để chúng ta mời ngài một bữa cơm mới được.”




Phản ứng của các thôn dân khiến Tần Miễn và lý chính thật không ngờ, vậy mà không ai phản đối hay do dự. Tất cả mọi người đều tin tưởng năng lực của Tần Miễn, nguyện ý cùng hắn cược một phen.



Tần Miễn lâm vào cảm động, cảm giác các thôn dân cũng có một mặt đáng yêu, càng có niềm tin về việc cải tạo thôn Thanh Sơn.



Lý chính vui mừng, quyết định cũng kiên định. Ngay cả các thôn dân cũng tin tưởng Tần Miễn, Lôi Thiết như thế, ông lại càng phải tin tưởng bọn họ, chỉ cần già trẻ lớn bé đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể thành công.



Bởi vì mùa trồng hoa và trồng cây ăn quả tốt nhất là mùa xuân, kế hoạch cải tạo thôn Thanh Sơn tạm thời gác lại đến sang năm.



Trước khi cho mọi người giải tán, lý chính dặn các thôn dân bảo mật việc này, tránh phát sinh rắc rối khác.



Tần Miễn, Lôi Thiết tiếp tục ôm đồm chuyện sơn trang nghỉ mát Kỳ Lân. Từ lên núi chặt cây lấy cây, đào đất, sửa đường, mua đá, vật liệu…, từ lúc khởi công đến khi xây dựng xong, tổng cộng mướn hơn một trăm người, bận rộn suốt từ tháng Bảy đến cuối tháng Mười hai, trải qua nửa năm, sơn trang nghỉ mát Kỳ Lân lộ ra diện mạo hoàn chỉnh.



Tần Miễn, Lôi Thiết mang theo Viên Viên, Mãn Mãn, Nhất Điểm Bạch và Kim Mao, trở thành nhóm người thứ nhất vào ở sơn trang nghỉ mát Kỳ Lân.



Cả tòa sơn trang gần như đều kiến tạo từ gỗ, tổng cộng có sáu viện lạc, vì là sơn trang ‘nghỉ mát’ nên tên viện cũng mang theo hơi thở mát mẻ, lần lượt là Thanh Xuân các, Lương Hạ quán, Hàn Thu lâu, Lãnh Đông viện, Tả Sương cư và Hữu Tuyết uyển, sáu viện phong cách khác biệt, đình đài lầu các, chằng chịt thi thú Trùng ngư điểu thú, phi động hào đoan(2). Trong ngoài sơn trang, cổ thụ san sát, cỏ cây sâu thẳm, là chốn u nhã tĩnh mịch. Có thể tưởng tượng, đến ngày hè, nơi này ắt sẽ là một thắng địa nghỉ mát tuyệt hảo.



-Hết chương 165-



Chú thích:



(1) Củ cải đỏ: Biệt danh của liệt sĩ cách mạng Tống Chấn Trung. Nay để chỉ những đứa bé đầu to thân nhỏ.



(2) Trùng ngư điểu thú, phi động hào đoan: Trích từ bài [Thấm viên xuân · Thơ không nghèo] của Trần Nhân Kiệt thời Nam Tống



[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam] 166