Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 166 : Thế ngoại đào nguyên + lôi đại tướng quân

Ngày đăng: 23:50 21/04/20


Sơn trang nghỉ mát Kỳ Lân không thích hợp cho người thường ở vào mùa đông, khắp nơi phủ đầy khí rét. Tần Miễn, Lôi Thiết không sợ lạnh, Viên Viên Mãn Mãn có linh khí cung cấp hơi ấm, chỉ ở vài ngày thì không thành vấn đề.



Viên Viên, Mãn Mãn phát hiện tên sơn trang là đặt theo danh tự các nhóc, hớn hở mang theo Nhất Điểm Bạch, Kim Mao thám hiểm nơi nơi. Nhất Điểm Bạch, Kim Mao đặc biệt thích chỗ này, đối với chúng nó giống như là được về rừng sâu núi thẳm vậy.



“Nhất Điểm Bạch, Kim Mao.” Lôi Thiết mở miệng gọi.



Nhất Điểm Bạch, Kim Mao phi nhanh chạy về.



“Trông Viên Viên và Mãn Mãn.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Nhất Điểm Bạch gật gật đầu, cùng Kim Mao trở lại cạnh Viên Viên, Mãn Mãn.



Lôi Thiết nắm tay Tần Miễn, đi về một hướng khác.



“Đi đâu vậy?” Tần Miễn khó hiểu, mơ hồ đoán được Lôi Thiết gấp gáp như vậy là muốn làm gì, tim chợt đập gia tốc. Mấy tháng nay cả hai đều vì sơn trang nghỉ mát bận đến mức chân không chạm đất, chẳng thân mật được mấy lần. Hắn không ngại thừa nhận, bản thân cũng muốn Lôi Thiết, rất rất muốn, chỉ nghĩ thôi mà toàn thân đã khô nóng.



Lôi Thiết không nói chuyện, bước đi ổn trọng như cũ, nhưng lộ rõ vài phần vội vàng. Tần Miễn xoay người ra trước mặt đối phương, hai tay vòng qua hông y, hôn môi một cái, rồi mỉm cười nhìn y.



Lôi Thiết ôm chặt hắn, phi thân lên, lấy chạc cây vươn ngang ra làm điểm bật phóng lên cao, càng bay càng cao, vài giây sau, xuất hiện tại một gian nhà trên cây.



“Làm hồi nào vậy?” Tần Miễn kinh hỉ không thôi, lôi kéo tay y đánh giá chung quanh.



Gian nhà trên cây dài chừng hai trượng(), rộng hai trượng, cao khoảng một trượng, không gian rộng mở, nóc nhà, vách tường, sàn nhà đều dùng trúc xanh to cỡ cánh tay người lớn ghép nối thành, có cửa sổ, cửa ra vào, chế tác khéo léo *** xảo, thanh thoát tươi mát. Ngày hè vào đây ở nhất định rất mát mẻ.



1 trượng = 4 mét



Chính giữa nhà trải một tấm thảm dày to cỡ chiếc giường. Tần Miễn thâm ý nhìn Lôi Thiết một cái, đi đến cửa ló đầu nhìn xuống, gian nhà trên cây cách mặt đất gần tám trượng, có thể nhìn đến Viên Viên Mãn Mãn đang thích thú chạy vòng quanh Kim Mao, Nhất Điểm Bạch trong sơn trang.



Đang nhìn, chợt bị Lôi Thiết từ sau lưng ôm lấy, giọng y khàn khàn, tràn ngập ám chỉ “Tức phụ, muốn ngươi.”



Tần Miễn giống như rơi vào lò hoả thiêu, xoay người, dùng sức bổ nhào vào đối phương.



Hai người lăn trên thảm sàn, nhanh chóng quấn quýt lấy nhau…
Tháng Ba, xuân về hoa nở.



Lý chính vận động các thôn dân trồng hoa hai bên đường lớn, tiến hành ‘cây xanh hoá’ theo như lời Tần Miễn, để con đường dẫn vào thôn Thanh Sơn cũng trở nên đẹp mắt.



Một nhà Tần Miễn có cống hiến trọng yếu với sự phát triển của thôn Thanh Sơn, được miễn tất cả các hoạt động tập thể.



Vừa lúc hôm nay là ngày nghỉ bảy ngày một lần của học đường thôn Thanh Sơn, Viên Viên Mãn Mãn muốn đi xem trồng cây, Tần Miễn, Lôi Thiết liền dẫn hai đứa cùng với Nhất Điểm Bạch, Kim Mao đi bộ lên núi sau thôn sau xem mọi người trồng cây.



Trên núi, gót sắt leng keng, một đội binh sĩ áo giáp sắt cưỡi khoái mã uy nghiêm chạy tới, ‘Hiu’ dừng lại trước mặt các thôn dân đang làm việc sục sôi ngất trời.



Ai nấy đều ngừng động tác, tò mò nhìn lén đội quân binh.



Lý chính buông xẻng trong tay xuống, bước nhanh qua “Xin hỏi các vị — Hướng Trí tiểu tử?”



Lôi Hướng Trí không chú ý tới ông, ánh mắt phức tạp dừng ở Lôi Thiết đang sóng vai đứng cạnh Tần Miễn, nhìn Viên Viên Mãn Mãn chơi đùa.



Lôi Thiết chợt lơ đãng nhìn qua, mày khẽ nhíu lại.



Người đứng đầu đội ngũ binh sĩ giáp sắt tuổi chừng bốn mươi, mặt mày sáng sủa, nét mặt mang theo vài phần kiêu ngạo, nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng ở Lôi Thiết, lập tức vui mừng, giục ngựa đi qua, nhanh nhẹn xuống ngựa, khom lưng chắp tay bái chào Lôi Thiết, ngữ điệu khách khí mà nịnh nọt “Tạp gia xin thỉnh an Lôi đại tướng quân! Lâu ngày không gặp, Lôi đại tướng quân vẫn khoẻ?”



-Hết chương 166-



Chú giải:



(1) Phòng: chi (một nhánh trong gia tộc)



Quyển 3● Hoàn



[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]