Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 167 : Hai đạo thánh chỉ

Ngày đăng: 23:50 21/04/20


“Tạp gia xin thỉnh an Lôi đại tướng quân! Lâu ngày không gặp, Lôi đại tướng quân vẫn khoẻ?”



Chúng thôn dân đều trợn mắt chết đứng, nhìn Lôi Thiết với vẻ kinh nghi, phản ứng đầu tiên là chẳng lẽ đối phương nhận lầm người? Nhưng Lôi Hướng Trí không có phản bác lời của nam tử trung niên, đáy lòng mọi người minh bạch, thì ra Lôi Thiết thật sự là đại tướng quân, ánh mắt tức thì lại tràn ngập khiếp sợ cùng kính sợ.



Viên Viên Mãn Mãn tò mò nhìn sang, Tần Miễn bình tĩnh dắt hai đứa con qua một bên, trốn sau đám người, nhìn Lôi Thiết, đáy mắt hiện tia sầu lo và cảnh giác. Vì sao thái giám thiếp thân bên người hoàng thượng bỗng dưng cố ý chạy đến thôn Thanh Sơn gặp A Thiết?



Hắn nhìn về phía Lôi Hướng Trí mang ý hỏi, Lôi Hướng Trí hơi hơi gật đầu với hắn, hắn mới ngầm thả lỏng một tí, không phải tin xấu là được.



Môi lý chính run run, nhất thời mất tiếng. Lôi Thiết vậy mà là một vị đại tướng quân, tin tức này thực quá kinh người. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Thiết tránh đi cái hành lễ của vị công công, nhàn nhạt nói: “Lý công công không cần đa lễ, ta sớm đã không còn là đại tướng quân.”



Viên Viên nhìn Tần Miễn, hai mắt lóe sáng, hạ giọng hỏi: “Phụ thân, lão cha là đại tướng quân?”



Cặp mắt Mãn Mãn cũng lấp la lấp lánh.



Tần Miễn gật đầu. Hai tiểu tử biết lão cha chúng là đại tướng quân, về sau nhất định sẽ càng sùng bái y. Hai đôi mắt càng thêm sáng rực, nhưng hai nhóc rất thông minh, biết chuyện không đơn giản, im lặng đứng bên người Tần Miễn, không mở miệng nữa.



“Ngài đương nhiên phải!” Từ trong túi tay áo, Lý công công lấy ra một quyển trục màu vàng sáng, dùng hai tay cung kính cẩn thận nâng lên “Lôi đại tướng quân, Hoàng thượng phái Tạp gia đến truyền chỉ.”



Dân chúng thôn quê sao từng gặp qua tình cảnh này? Vừa nghe hai chữ ‘Hoàng thượng’, đều sợ tới mức quỳ sấp xuống trên mặt đất.



Tần Miễn có chút thất thần, thời điểm đọc thánh chỉ là phải dâng lên hương án, giờ quỳ cũng là quỳ không.



Lôi Thiết mặt không biểu cảm gật gật đầu, ra một thủ thế, ý bảo bọn họ đi cùng y.



Lý công công không chút bất ngờ trước phản ứng lãnh đạm của Lôi Thiết, phảng phất như đã quen, vẻ mặt không đổi, cũng không lên ngựa, hai tay nâng thánh chỉ theo sau.



Lôi Hướng Trí cùng đội binh sĩ hộ tống đều xuống ngựa đi bộ, theo ở phía sau.



Lôi Thiết ra hiệu mắt cho Tần Miễn.
Lôi Hướng Trí cười khổ, chính hắn ta cũng thấy khó hiểu “Việc này, đệ cũng không rõ. Nửa tháng trước, đệ bỗng nhiên nhận được khẩu dụ của Hoàng thượng, lệnh đệ dẫn đường cho Lý công công trở về trấn Lưu Thuỷ huyện Chiêu Dương truyền chỉ cho tướng quân Lôi Thiên Nhận, lúc ấy đệ vẫn chưa biết Lôi Thiên Nhận chính là đại ca, còn tưởng vị Lôi đại tướng quân kia trùng hợp ẩn cư tại phụ cận trấb Lưu Thuỷ. Kỳ thực, mãi cho đến khi nãy ở trên núi, Lý công công chào hỏi đại ca, ta mới biết đại ca chính là Lôi Thiên Nhận.” Tâm tình hắn ta lúc này cũng phức tạp chẳng kém Lôi Thiết, Tần Miễn.



Tần Miễn lo hắn ta có suy nghĩ gì, giải thích: “Chuyện đại ca ngươi năm đó phức tạp vô cùng. Một lời không thể kể hết, lúc trước làm quan đã lưu lại rất nhiều hồi ức không vui cho y nên y không muốn nhắc lại. Mong Ngũ đệ đừng để ý.”



Lôi Hướng Trí vội nói: “Đại tẩu quá lời, đệ hiểu được. Đại ca làm việc tất nhiên có nguyên nhân của mình.”



Hắn ta biết Tần Miễn nhất định có rất nhiều lời muốn nói cùng Lôi Thiết, bèn đứng dậy cáo từ “Đại ca, đại tẩu, đệ đi thăm Tam ca và Tứ ca.”



Lôi Thiết gật đầu.



Sau khi Lôi Hướng Trí rời đi, Tần Miễn ôm lấy hông y, hôn hôn môi an ủi “A Thiết, đừng nghĩ quá nhiều, chờ chúng ta đến kinh thành rồi nghĩ cách, cũng chưa chắc không thể từ quan lần nữa.”



Lôi Thiết nhẹ nhàng lắc đầu, nâng hắn lên, ôm cả vào lòng, bình thản nói: “Tức phụ, chỉ cần có ngươi và hài tử, những thứ khác ta không màng, chuyện năm xưa ta đã xem nhạt. Nay có định cư tại kinh thành hay không, với ta không hề khác biệt, ta chỉ lo ngươi và hài tử không quen. Cái ao kinh thành rất sâu.”



Tần Miễn cảm giác được y không phải vì trấn an mình mới nói thế, liền yên tâm “Trước kia ta không nghĩ sẽ chuyển tới kinh thành, còn tưởng ít nhất phải đợi lúc Viên Viên Mãn Mãn thi khoa cử mới lại nhập kinh, hiện tại có chuyển đi cũng không sao. Chúng ta ngụ ở thôn Thanh Sơn nhiều năm như vậy, ra ngoài một chút cũng được. Viên Viên và Mãn Mãn càng lúc càng lớn, nên ra ngoài trải đời. Về phần kinh thành phức tạp, ta tin với đầu óc của ta và bản lĩnh của huynh, nhất định có thể giữ vững cả nhà chúng ta.”



Không hiểu sao, Lôi Thiết cảm giác trên người đối phương dấy lên chiến ý hưng phấn, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên “Chỉ cần ngươi không cảm thấy ủy khuất, đi kinh thành thì đi kinh thành. Ta sẽ bảo vệ ngươi và hài tử.”



-Hết chương 167-



Chú giải:



(1) Đan thư thiết khoán: dân gian tục xưng là ‘Miễn tử kim bài’, là một loại phần thưởng thiên tử ban cho công thần, trọng thần, là bằng chứng có tính thề ước.



đan thư thiết khoán



——–