Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 168 : Nhập kinh

Ngày đăng: 23:50 21/04/20


Chuyện này cứ thế mà định.



Hoàng thượng phái Lý công công hộ tống cả nhà Lôi Thiết cùng nhau hồi kinh, hiển nhiên là vì phòng bị Lôi Thiết để người nhà ở lại thôn Thanh Sơn. Nghĩ đến điểm này, Tần Miễn, Lôi Thiết thấy trì hoãn lâu không tốt, sai người cho gọi những người quản lý mấy gian nhà xưởng và mấy gian cửa hàng đến.



Lão gia(1) là đại bản doanh của Tần Miễn, Lôi Thiết, hai người không tính buông tay. Cửa tiệm điểm tâm, tiệm ăn và Song Hưởng lâu vẫn do người quản lý hiện tại phụ trách. Để khuyến khích ba quản lý thêm dụng tâm làm việc, Tần Miễn, Lôi Thiết thương lượng, quyết định cho mỗi người hưởng một phần lợi nhuận kinh doanh của cửa hàng đó.



Du nhiên điền cư và sơn trang nghỉ mát Kỳ Lân giao cho Toàn thúc trông coi, về sau Toàn thúc chính là quản gia của lão gia, mọi chuyện trên dưới đều do ông trù tính xử lý. Tửu phường do Lôi Đại Hà phụ trách, xưởng miến do Lôi Đại Sơn quản lý, xưởng chao do Lôi Đại Thụ xử lý. Tiền tháng của Toàn thúc tiền tăng lên thành mỗi tháng năm lượng, Lôi Đại Hà, Lôi Đại Sơn và Lôi Đại Thụ mỗi tháng tăng lên một lượng. Các hạ nhân khác, tiền tháng hạ nhân tam đặng tăng năm mươi văn, hạ nhân nhị đẳng tăng một trăm văn, hạ nhân nhất đẳng tăng một trăm năm mươi văn.



Phúc thúc, Phúc thẩm, Lôi Tần Nhạc, nương tử Lôi Tần Nhạc cùng với chín gia tướng, Tần Miễn Lôi Thiết sẽ dẫn họ cùng đi kinh thành. Dù sao đến kinh thành, cũng cần tâm phúc bên người. Tất cả hạ nhân còn lại lưu lại thôn Thanh Sơn. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tốn khoảng năm ngày trời, Tần Miễn, Lôi Thiết mới an bày thoả đáng công việc trong nhà.



Thời điểm phải lên đường, người một nhà đều không nỡ. Du nhiên điền cư là một tay Tần Miễn và Lôi Thiết tạo ra, mỗi một chỗ đều lưu dấu chân, đều cất giữ hồi ức của bọn hắn. Viên Viên Mãn Mãn cũng chẳng đành, nhà ở kinh thành khẳng định sẽ không giống ngôi nhà nơi nơi là quả chốn chốn là hoa ở thôn Thanh Sơn này, lại càng không có khu vui chơi độc nhất vô nhị.



Cuối cùng, một nhà bốn người đi dạo một vòng Du nhiên điền cư, Lôi Thiết uỷ thác Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ, lý chính chiếu ứng hộ một phần trong nhà, cả nhà lên xe ngựa, khởi hành nhập kinh. Bởi vì mang theo không ít đặc sản, phải dùng đến bảy cỗ xe ngựa.



Gần như người cả thôn đều ra đưa tiễn, mãi nhìn theo xe chạy trên đường núi, vượt qua triền núi, không còn bóng dáng. Kim Mao và Nhất Điểm Bạch không có khả năng sẽ thích ứng cuộc sống nơi kinh thành, Tần Miễn, Viên Viên, Mãn Mãn chỉ có thể nhịn đau lưu chúng nó lại.



Nhất Điểm Bạch, Kim Mao dường như biết sẽ tách ra với bốn chủ nhân một đoạn thời gian rất dài, vẻ mặt bất mãn, vẫn luôn theo sát họ đến trấn trên, bị Tần Miễn đuổi về nhà.



Ghé vào cửa sổ nhìn bóng dáng Nhất Điểm Bạch, Kim Mao dần biến mất, Viên Viên và Mãn Mãn ‘Òa’ một tiếng khóc lên, khóc đến thở không nổi, nước mắt từng giọt lăn xuống.



“Kim Mao — Nhất Điểm Bạch –”



Tần Miễn, Lôi Thiết dỗ cả nửa ngày cũng không được, hai tiểu tử khóc đến mệt mỏi ngủ mất.



Lúc khởi hành ngày hôm sau, Lôi Hướng Trí vào xe ngựa, giới thiệu cho Tần Miễn, Lôi Thiết tình huống bấy giờ trong kinh thành, nhất là các thế lực chốn quan trường. Chẳng qua hiện Lôi Hướng Trí là quan hàm lục phẩm, không có tư cách vào chầu, chỉ biết đại khái.



Trước hôm vào kinh một ngày, Lý công công giục ngựa đi bên cạnh xe ngựa, trò chuyện phiếm với Tần Miễn, Lôi Thiết. Lúc này Tần Miễn, Lôi Thiết mới hiểu biết đại khái chuyện triều đình.



Sau khi vào kinh thành, thấy nhiều thứ lạ mắt, Viên Viên và Mãn Mãn mới tạm thời đem sự nhung nhớ dành cho Nhất Điểm Bạch Kim Mao đặt ở đáy lòng.



Lý công công đi đến bên xe ngựa “Trấn quốc công, phủ Trấn quốc ngay tại phố Sùng Ân phía trước, trên con đường này hầu như đều là phủ đệ huân quý nhất lưu, cách hoàng cung không xa, về sau Trấn quốc công vào triều cũng tiện. Tạp gia đưa mấy vị hồi phủ chỉnh trang trước, sau đó mới tiến cung diện thánh.”



“Làm phiền Lý công công.” Lôi Thiết gật đầu, ý cảm tạ đối phương.



“Trấn quốc công khách khí.”
Hiếu Huệ đế nói: “Lý Phúc Thọ, ban ngồi cho Trấn quốc công cùng người nhà.”



“Dạ.”



Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Tần Miễn và Lôi Thiết an nhiên ngồi xuống ghế dựa nội thị đưa đến. Cho Viên Viên và Mãn Mãn là hai cái đôn gấm, hai đứa nhỏ thấy phụ thân ngồi xuống, cũng bình thản ngồi theo.



Đáy mắt Hiếu Huệ đế chợt lóe ý cười, nhìn qua Lôi Thiết.



“Trấn quốc công, lâu ngày không gặp, vẫn khoẻ chứ? Ngồi đáp là được.”



Lôi Thiết ôm quyền nói: “Ngụ nơi sơn dã, tự do tự tại. Không biết Hoàng thượng có khoẻ?”



Hiếu Huệ đế vì câu thứ hai của y mà vui mừng, cũng không nghiền ngẫm câu trước có thâm ý gì khác không, trong mắt hơi áy náy “Mặt của khanh… Trẫm sẽ phân phó Thái y viện khai thuốc tốt nhất cho khanh.”



Lôi Thiết: “Đã phiền Hoàng Thượng hao tâm, vi thần càng nguyện lưu lại vết sẹo này.”



“Hở?” Hiếu Huệ đế mỉm cười, bí hiểm “Vì sao vậy?”



Lôi Thiết thản nhiên nói: “Vết sẹo này có thể giúp thần tránh bớt vài phiền toái.”



Hiếu Huệ đế nhìn y với ý vị sâu xa, rồi chuyển sang Tần Miễn.



“Nghe nói Tần công tử am hiểu y thuật, năm đó đệ đệ Trấn quốc công trúng độc ngoài ý muốn, chính là nhờ Tần công tử chữa trị.”



“Tần công tử?” Đáy mắt Lôi Thiết thoáng hiện vẻ âm trầm.



-Hết chương 168-



Chú giải:



(1) Lão gia: chỉ nhà ở quê hương



[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]