Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 172 : Lôi thiết ra tay

Ngày đăng: 23:50 21/04/20


Trở lại phủ Trấn quốc công, người canh cổng nhanh chóng bước ra, dẫn ngựa cho hai người, đồng thời giương giọng hô: “Lão gia cùng phu nhân hồi phủ –” Vì sao phải hô to câu này? Là để báo cho các hạ nhân khác, người phụ trách nấu nước ấm thì mau chuẩn bị nước ấm, phụ trách nước trà thì nhanh chuẩn bị châm trà, phụ trách chăm ngựa thì hãy chuẩn bị chăm ngựa…



Tần Miễn chê cười Lôi Thiết “A Thiết, rốt cuộc huynh vẫn không né được chữ ‘lão’.”



Lôi Thiết bình tĩnh “Ừm.”



“Huynh bước qua hàng bốn rồi đó ha” Tần Miễn xấu xa cường điệu, cười ha ha. Năm nay Lôi Thiết ba mươi tuổi, không phải qua hàng bốn rồi sao?



Lôi Thiết bất đắc dĩ. Lớn hơn tức phụ tám tuổi đã định là bị tức phụ trêu chọc. Nhưng thời điểm nên giáo huấn tức phụ, thì nên giáo huấn. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn chẳng hề nhận thấy nguy cơ, bước chân nhẹ nhàng tiếp tục hướng về trước, bám riết không tha “Có câu ‘Cách ba tuổi là cách một thế hệ’, vậy hai ta chẳng phải cách nhau ba–”



Còn chưa nói xong, hông đã bị siết chặt, cả người bỗng bay lên, vội vàng túm lấy cổ Lôi Thiết “Huynh muốn làm gì?”



“Chứng minh ta không già.” Lôi Thiết cầm tay hắn chạm vào ‘chỗ’ giữa hai đùi.



Phúc quản gia chạy tới, chỉ nhìn thấy bóng người bay xa “Lão gia, nô tài có chuyện quan trọng bẩm báo –” Không trung lưu lại bốn chữ lạnh lùng trong trẻo của Lôi Thiết: “Bẩm báo sau đi.”



Hơn nửa canh giờ sau, một mình Lôi Thiết xuất hiện ở Chính đường tiền viện, trên người còn lưu hơi thở biếng nhác sau chuyện tình ái.



Phúc quản gia, người già rồi, không được tự nhiên cúi đầu xuống.



“Chuyện gì?”



Phúc quản gia bẩm báo: “Lão gia, hôm nay trong phủ thu được hơn mười bái thiếp và mời thiếp, trong đó có một cái là thiếp mời của Yến Thanh công chúa, mời phu nhân đến –”



“Đưa ta.”



“Đưa ta.”



Lôi Thiết nhìn về phía cửa, trên mặt Tần Miễn treo nụ cười hai phần lạnh tám phần mỉa mai, bước nhanh đi vào, khí thế bức nhân.



Lôi Thiết đi qua “Không cần… so đo với loại người này.”



Khí lạnh trên người Tần Miễn tán đi, ngồi xuống ghế thái sư, thoải mái cười cười “Huynh nên nói, ‘Ngươi muốn làm gì ta đều ủng hộ ngươi’.”



Lôi Thiết thấy hắn không hề nổi giận, gật đầu “Ngươi muốn làm gì, ta đều ủng hộ ngươi.”



Tần Miễn vỗ vỗ vai y, phân phó Phúc quản gia “Hồi thiếp nói cho Yến Thanh công chúa, bản phu nhân sẽ đến đúng hẹn Ngoài ra, đi thăm dò chuyện của Yến Thanh công chúa, càng chi tiết càng tốt.”



“Dạ” Phúc quản gia lại nói “Lão gia, phu nhân, còn có một chuyện. Hôm nay lão thái thái phái người lại đây, thúc giục lão gia và phu nhân qua một chuyến.”



Về phần mục đích bảo Tần Miễn, Lôi Thiết qua đó, không cần nói cũng biết. Nay Lôi Thiết chính là quan cao nhất phẩm, Lôi Đại Cường và Đỗ thị ở nhà còn ngồi yên được?
Lý thị thầm cười lạnh, thở dài một hơi, nói: “Nếu ban đầu không phân gia thì tốt rồi, công công bà bà vẫn ở cùng đại ca, chẳng phải bà bà sẽ được phong thẳng làm cáo mệnh phu nhân? Thân phận công công cũng nâng cao một bước. Công công, ngài nói có đúng không?”



Lôi Đại Cường không nghe ra nàng ta đang nói mát, còn phụ họa: “Đúng vậy.”



Sắc mặt Lôi Hướng Trí xanh mét, song quyền sau ống tay áo rộng nắm chặt, gầm nhẹ với Lý thị “Lý thị!”



Lý thị làm mặt quỷ với hắn, nhẹ nhàng rời đi “Tướng công, ta đi xem hài tử.”



Khi thái dương ngã về tây, xe ngựa phủ Trấn quốc công chạy vào phố Sùng Ân, tiến vào cửa lớn, dừng lại trong viện.



Viên Viên và Mãn Mãn nhảy xuống xe ngựa, thấy lão cha và phụ thân sóng vai đứng cách đó không xa, trên mặt đều tươi cười, bước nhanh chạy tới.



“Phụ thân, lão cha!”



“Viên Viên, Mãn Mãn, ngày hôm nay ở thư viện thế nào? Có ai bắt nạt các ngươi không?” Tần Miễn vừa hỏi vừa quan sát hai nhi tử, không phát hiện trên người chúng có dấu vết động tay động chân gì, yên tâm.



Mãn Mãn giành nói: “Không có, phụ thân yên tâm đi.”



Viên Viên nghiêm trang nói: “Phụ thân, nay chúng ta là đại hài tử, không thể gọi tên ‘Viên Viên’ và ‘Mãn Mãn’ nữa.”



“Được.” Tần Miễn buồn cười xoa xoa đầu hai tiểu gia hoả “Vậy từ nay ta và lão cha các ngươi gọi các ngươi là ‘Duệ Kỳ’ và ‘Duệ Lân’, được không?”



“Ừm. Cũng không thể xoa đầu.” Tần Duệ Kỳ nghiêm mặt nói.



Tần Miễn bất đắc dĩ buông tay xuống “Được được.” Ài, con trai trưởng thành không còn đáng yêu nữa.



“Phụ thân, học trò trong thư viện đều hâm mộ túi sách phụ thân thiết kế cho ta và ca ca.” Lôi Duệ Lân nhanh chóng dỗ phụ thân vui vẻ.



Tần Duệ Kỳ phụ họa “Họ còn hâm mộ đôi bao tay của ta và đệ đệ.”



Tần Miễn cười khẽ “Vậy sao?”



“Dạ. Phụ thân, còn có…”



Một nhà bốn người nói nói cười cười quay về nội viện.



-Hết chương 172-



———