Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 173 : Khai đao

Ngày đăng: 23:50 21/04/20


Hai ngày sau, Phúc quản gia đưa tới một phần kết quả điều tra về Yến Thanh công chúa.



Mẫu thân Yến Thanh công chúa là Kính Hiền hoàng hậu, hoàng hậu đầu tiên của Hiếu Huệ đế, vào một lần thích khách xâm nhập hoàng cung, vì cứu Hiếu Huệ đế mà chết Kính Hiền hoàng hậu vốn là chất nữ của Thái Hậu, cho nên đối với Yến Thanh công chúa, Thái hậu và Hiếu Huệ đế sủng ái có thừa, dẫn đến tính cách kiêu căng ngang ngược của cô công chúa này. Việc này, vào rất lâu trước kia, sau khi Tần Miễn, Lôi Thiết tâm ý tương thông, Lôi Thiết đã kể cho Tần Miễn.



Nay Yến Thanh công chúa đã hai mươi bốn tuổi, vẫn còn chưa gả đi. Nếu là thời hiện đại thì chả có gì Nhưng tại thời đại này đã thuộc nhóm nữ tử quá lứa. Hoàng đế tuyển chọn cho cô bảy tám vị phò mã, cô đều chướng mắt. Vì Kính Hiền hoàng hậu, Hoàng đế không ép buộc cô gả cho người, chỉ có thể tiếp tục dưỡng trong cung…



Cô Yến Thanh công chúa này rất không an phận, bản báo cáo điều tra về cô ta, Tần Miễn đọc gần hai khắc mới xem xong, trong lòng đã có ý tưởng đại khái, khoé môi nhoẻn lên nụ cười lạnh.



Lôi Thiết cũng không hỏi hắn có tính toán gì, y đã nói, bất kể tức phụ làm gì, y đều ủng hộ, dù tức phụ gây hoạ, cũng có y gánh vác. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Ngày thứ hai, Lôi Thiết vào triều sớm như thường lệ, cưỡi ngựa đến Nam môn hoàng cung thì xuống ngựa, ném dây cương cho tùy tùng.



Lúc này, phía đông chỉ vừa lộ ra tia nắng ban mai. Không ít xe ngựa của văn võ đại thần còn đốt đèn ***g. Các đại thần xuống xe, phẩm cấp thấp hơn Lôi Thiết đều khách khí chắp tay chào y.



Lôi Thiết đều gật đầu đáp lễ, không nói một lời.



Vài đại thần đi sát nhau khe khẽ nói nhỏ, mơ hồ nghe được mấy chữ ‘kế mẫu’, ‘lao ngục’… Vào cung, đi đến điện Thái Hòa, chúng thần nhập điện, tốp năm tốp ba tụ vào nhau thấp giọng tán gẫu, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lôi Thiết.



Có mấy vị rất lâu trước kia đã là đồng liêu với Lôi Thiết, bèn hữu hảo hàn huyên cùng y vài câu, Lôi Thiết đáp lại ngắn gọn. Những vị này biết tính cách y, cũng không để tâm.



Chỉ chốc lát sau, trong điện vang lên tiếng Lý công công ngâm xướng: “Hoàng Thượng giá lâm –”



Chúng thần vội vàng phân thành hai hàng văn võ, đứng vào chỗ mình trong điện, sau khi nghe được động tĩnh Hoàng đế ngồi xuống long ỷ, đồng thời quỳ xuống, miệng hô: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”



“Các khanh gia bình thân.”



“Tạ Hoàng thượng!”



Lý công công lại xướng: “Có chuyện khải tấu, vô sự bãi triều –”



Thống lĩnh Cấm vệ quân, Lưu Thiên Đức nháy mắt ra hiệu với một đại thần tứ phẩm đứng phía sau bên đội ngũ quan văn.



Vị đại thần nọ lập tức bước ra khỏi hàng “Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần hôm qua nghe được một lời đồn có liên quan đến Trấn quốc công. Trấn quốc công là trụ cột của triều định, há lại để người khác gièm pha? Vi thần cảm thấy nên điều tra rõ chuyện này, trả lại công đạo cho Trấn quốc đại tướng quân.”



Vài vị đại thần sung sướng khi người gặp họa, nhìn sang Lôi Thiết.



Lôi Thiết gặp sóng lớn không sợ hãi, giống như người ta không phải đang nói về y.



“Hở?” Hiếu Huệ đế một bộ thực cảm thấy hứng thú biểu tình “Lời đồn ra sao?”



“Khởi bẩm Hoàng thượng, lời đồn nói, buổi chiều hôm qua Trấn quốc công lệnh cho cận vệ đưa kế mẫu vào đại lao. Kế mẫu cũng là đích mẫu, bất kính với đích mẫu là bất hiếu, Trấn quốc đại tướng quân sao có thể làm ra chuyện bất hiếu được?” Vị đại thần này rất giận dữ, tỏ vẻ bất bình thay Lôi Thiết.
“Thiết kế buồng trong.” Tần Miễn nói “Đúng rồi, lâm triều ngày mai, Tế tửu Quốc tử giám Dương đại nhân có thể sẽ cáo nghỉ. Tướng công, huynh có cách nào khiến hắn không xin nghỉ được không?”



Hai bên khoé miệng Lôi Thiết cong lên, cũng không hỏi nguyên do, ngữ khí nhẹ nhàng “Được.”



“Còn nữa…” Tần Miễn nâng cằm, nghiêng đầu nhìn y cười cười “Nếu hắn có dùng thứ gì đó chống đỡ bộ phận nào đó trên người, huynh nghĩ cách huỷ đi.”



Lôi Thiết nghi hoặc, vẫn đồng ý “Được.”



Hôm sau lâm triều, Lôi Thiết cố ý tìm kiếm Tế tửu Quốc tử giám Dương đại nhân trong nhóm đại thần, vì quan phục mỗi chức vị bất đồng nên tìm được người rất nhanh, thấy đối phương ăn mặc cồng kềnh, ngộ ra gì đó.



Không ít đại thần nghe nói Dương đại nhân tặng mỹ nhân cho phủ Trấn quốc công, lại bị Trấn quốc phu nhân trả về, có vẻ còn phản kích lại, bèn nhìn chằm chằm đánh giá Dương đại nhân, nhất thời không đoán ra có gì bất thường.



Dương đại nhân rúc vào phía trước nhóm đại thần sau mình, cố gắng hạ thấp sự hiện hữu của bản thân.



Hiếu Huệ đế nhìn thoáng qua Dương đại nhân, lại nhìn nhìn Lôi Thiết, như cười như không.



Lý công công hô, mười năm như một ngày “Có chuyện khải tấu, vô sự bãi triều”



Lôi Thiết âm thầm chém ra một đạo chân nguyên, không dấu vết đánh vào vị đại thần đứng ngay phía sau Dương đại nhân.



Hai chân vị đại thần nọ bỗng nhiên mềm nhũn, cả người đổ về trước, không cẩn thận đẩy ngã Dương đại nhân.



Dương đại nhân bất ngờ, không kịp phòng bị, quỳ rạp xuống đất, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết: “A –”



Hiếu Huệ đế bị hoảng sợ, suýt làm vẩy nước trà, sắc mặt âm u “Dương ái khanh!”



Dương đại nhân đau đến mặt tái mét, gian nan trở mình, xấu hổ che người dưới của mình, hồi lâu không bò dậy nổi, quỳ cũng không quỳ được, gấp đến độ mặt mũi đỏ bừng, nước mắt chảy dài “Hoàng, Hoàng thượng… Xin, xin thứ cho vi thần tội… tội thất lễ.”



Hiếu Huệ đế ngạc nhiên, cẩn thận nhìn kỹ, buồn cười, cất tiếng cười to.



Nhóm đại thần giống như nhận được mệnh lệnh, cũng cất tiếng cười to.



“Ha ha ha ha ha…”



-Hết chương 173-



———-