Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 177 : Nhất điểm bạch và kim mao tìm chủ ký

Ngày đăng: 23:50 21/04/20


(Hành trình tìm chủ của Nhất Điểm Bạch và Kim Mao)



Hai gian tiệm mới mua nằm trên cùng một con phố sầm uất, một gian ở ngõ lê hoa bên này, gian kia nằm đối diện, cách xa nhau không xa, đứng tại cửa gian này có thể nhìn đến gian bên kia. Tần Miễn thuê người trang hoàng hai cửa hàng một lúc, tiệm dược liệu đặt tên là ‘Như Ý đại dược phòng’, cửa hàng trang sức bạc tên là ‘Minh Châu các’.



Trang hoàng ước chừng ngày mười ngày, tiệm dược liệu và cửa hàng trang sức cùng lúc khai trương. Bố cục tiệm dược liệu rất đơn giản, vừa vào cửa là quầy cùng với hai đại phu ngồi xem bệnh Sau quầy, hai tủ thuốc đặt sát tường, bên trong hơn một trăm ngăn kéo giống nhau để dược liệu khác nhau Trên ngăn kéo viết tên dược liệu. Tủ thuốc cao chạm đến trần nhà nên khi lấy một số dược liệu để trên cao, các tiểu nhị phải dùng đến thang chữ 人. Tiệm dược liệu mời hai vị đại phu kinh nghiệm dày dặn về toạ chẩn, hai hỏa kế phụ trách bốc thuốc cùng một chưởng quầy. Bố cục cửa hàng trang sức bạc cũng lấy phong cách trang nhã đơn giản làm nét đặc sắc, khách hàng vừa bước vào liền có thể thấy ngay đủ loại trang sức châu báu trong tủ. Toàn bộ trang sức đều niêm yết giá, ngoài ra, Minh Châu các còn có loại phục vụ tôn quý, chỉ cần khách hàng trả được giá tiền đắt đỏ, nhà thiết kế có thể dựa theo yêu cầu riêng của từng khách hàng, thiết kế ra mẫu trang sức độc đáo cho khách, chẳng những độc nhất vô nhị khắp kinh thành, mà còn trên cả Đại Hạ quốc.



Chung quy thân phận Lôi Thiết đặc thù nên hai cửa hàng đều lặng lẽ khai trương, chỉ đốt một dây pháo cho qua chuyện. Nhưng ngay cả vậy, vẫn có không ít người nghe tin, gửi tặng lễ vật. Cả Hoàng đế, Hoàng hậu và Thái hậu cũng phái người tặng lễ. Tần Miễn phân phó, ghi lại danh sách quà biếu, trừ quà của Hoàng đế, Hoàng hậu và Thái hậu, toàn bộ lễ vật giá trị sang quý đều đưa trả về, để tránh làm đề tài đầu câu chuyện.



Như Ý đại dược phòng, mỗi ngày đầu giờ Thìn mở cửa buôn bán, đầu giờ Dậu đóng cửa Minh Châu các mở cửa suốt buổi sáng, đầu giờ Dậu đóng cửa. Hai cửa hàng đều nghỉ bán vào các ngày mồng ‘Một’, ba ngày cuối cùng mỗi hai tháng là ngày nghỉ dài. Có khách nhân tỉ mỉ phát hiện, ngày nghỉ của hai tiệm trùng với ngày nghỉ của Đông Dương thư viện. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Kinh doanh hơn nửa tháng, cửa hàng trang sức nhờ phong cách thiết kế châu báu mới lạ độc đáo, làm ăn tương đối khá. Còn Như Ý đại dược phòng, không rõ có phải vì sức tuyên truyền chưa đủ không, sinh ý rất bình thường, khách nhân vào tiệm đa số đều tới hốt thuốc, mà không phải đến xem bệnh. Hai vị đại phu tọa chẩn rãnh rỗi đến nhàm chán, mỗi ngày ôm y thư đọc Chưởng quầy tiệm dược thiếu kiên nhẫn, nhận thấy tình hình không ổn, vội vàng cấp báo cho Tần Miễn.



Tần Miễn rất bình tĩnh, báo cho chưởng quầy làm tốt bổn phận của mình là được, vô luận cửa hàng làm ăn tốt hay kém, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tiền công của y. Đông gia đã không lo lắng, chưởng quầy chỉ đành từ bỏ.



Cửa hàng kinh doanh không tốt, Tần Miễn sao có thể không để ý, hắn là đang chờ cơ hội, một cơ hội bỗng nhiên nổi tiếng. Phát triển tiệm dược khác với các loại cửa hàng khác, không phải chỉ dựa vào mồm mép là được.



Sau khi hai cửa tiệm vận hành ổn định, Tần Miễn đặt *** lực vào việc cải tạo phủ Trấn quốc công. Sống trong Du nhiên điền cư đã lâu, yêu cầu về hoàn cảnh của một nhà bốn người không hề thấp. Nhiều chỗ trong phủ Trấn quốc công khiến bọn hắn không quen, Tần Miễn đặc biệt dành hai ngày trời vẽ bản phác hoạ cải tạo, chủ yếu là đổi toàn bộ cây xanh thành cây ăn quả và trồng thêm hoa cỏ với những nơi không gian trống trải. Lôi Thiết từ binh doanh trở về, cũng xắn tay áo cầm xẻng hỗ trợ Tần Miễn, quần áo bị dính bùn vẫn không màng.



Hạ nhân mới mua trong nhà nhìn mà lấy làm lạ, nhưng biết hai vị chủ tử không thích bọn họ nhàn ngôn toái ngữ, đều thông minh giữ im lặng.



“A Thiết, ngày mai Duệ Kỳ và Duệ Lân được nghỉ, chiều nay chúng ta đi Đông Dương thư viện đón chúng nhé.” Tần Miễn đỡ cây ăn quả cho vào hố.



Lôi Thiết lấp đất trong hố “Ừ.”




Tần Miễn thấy rõ ràng, rất là vui mừng. Đến khi hai nhi tử đến gần, hắn giương giọng hô: “Duệ Kỳ, Duệ Lân.”



Lúc này Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân mới nhìn thấy bọn họ, trên mặt lộ vẻ kinh hỉ, bước nhanh về phía này. Lần đầu tiên hai vị phụ thân tự mình tới đón bọn nhỏ tan học, hai tiểu gia hỏa vui mừng không thôi.



“Phụ thân, lão cha!”



Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân là cặp song sinh duy nhất trong thư viện, lại là đôi học trò duy nhất nhà có hai cha mà không có nương, sớm đã nổi tiếng ở Đông Dương thư viện, vừa nghe bọn nhóc gọi “Phụ thân” và “Lão cha”, nhóm học trò chung quanh tức khắc nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt dừng tại người Tần Miễn, Lôi Thiết, vừa thấy phong thái cùng khí chất của cả hai, trái lại không nói lời gì khó nghe, còn chủ động nhường đường cho Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân.



Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân nhanh chóng chắp tay với họ, tỏ vẻ cảm tạ, chạy đến trước mặt Tần Miễn Lôi Thiết, hai huynh đệ cùng nhếch mép cười “Phụ thân, lão cha!”



“Ừm.” Tần Miễn sờ sờ đầu hai đứa con, nhìn ra sau bọn nhóc, mỉm cười “Họ là bằng hữu của các ngươi à?”



Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân xoay người, thấy có vài người đứng phía sau mình.



“Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân, hai vị này chính là phụ thân của các ngươi sao?” Một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi tò mò đánh giá Tần Miễn và Lôi Thiết, nói xong, hữu lễ chắp tay với họ.



-Hết chương 177-



[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]