Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 178 : Đoàn tụ

Ngày đăng: 23:50 21/04/20


“Đúng vậy.” Tần Duệ Kỳ thản nhiên gật đầu, giới thiệu với họ “Vị này là phụ thân của ta, vị này là lão cha của ta.”



Lôi Duệ Lân biết ca ca không thích nói chuyện, tiếp lời “Phụ thân, lão cha, vị này là bằng hữu của ta và ca ca, Phùng Ưu Vị này là bạn cùng lớp…”



Từ vẻ mặt nhóc, Tần Miễn cơ bản có thể đoán ra trong năm cậu học trò này, ai quan hệ khá tốt với nhi tử, ai chỉ quan hệ thường thường, đều mỉm cười đáp lại, gỡ hộp đựng thức ăn buộc trên lưng ngựa xuống, mở nắp ra.



“Duệ Kỳ, Duệ Lân, mời bằng hữu các ngươi ăn điểm tâm đi.”



Lôi Thiết cởi túi sách trên lưng cho hai nhi tử, nhẹ nhàng xách trong tay. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Các ngươi có lộc ăn đấy, điểm tâm phụ thân ta làm mỹ vị vô cùng.” Từ trong hộp đồ ăn, Lôi Duệ Lân lấy ra một ống trúc, đưa tới trước mặt đám Phùng Ưu.



Mấy người Phùng Ưu khó hiểu, nhìn dáng vẻ của hắn cũng không giống mời cả bọn uống nước.



Trên mặt Lôi Duệ Lân lộ ra vài phần bất đắc dĩ, nhắc nhở: “Rửa tay.”



Bọn Phùng Ưu giật mình, thầm nghĩ phụ thân của Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân chu đáo ghê, vươn tay ra, Lôi Duệ Lân đổ nước cho cả bọn rửa tay. Cả đám rửa tay xong, nói cảm tạ, cầm một khối điểm tâm trong các đĩa, cắn thử một ngụm, hai mắt phát sáng, Lôi Duệ Lân không hề bốc phét chút nào.



Bảy đứa nhỏ cùng nhau chia sẻ số điểm tâm. Trừ Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân, năm người còn lại đều lộ vẻ mặt ăn chưa đã thèm.



Sau khi Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân nói tạm biệt với các bằng hữu, Tần Miễn và Lôi Thiết ôm chúng lên ngựa.



Tần Miễn quay đầu nhìn sang phía Trần Mộc Phong. Lúc Tần Miễn gọi Duệ Kỳ Duệ Lân, Trần Mộc Phong đã phát hiện ra hắn và Lôi Thiết, vừa vặn cũng nhìn sang đây. Bên cạnh Trần Mộc Phong có một cậu nhóc sáu bảy tuổi ăn mặc hoa phục, vẻ ngoài trông không giống hắn ta chút nào.



Ánh mắt hai người giao nhau, Trần Mộc Phong có vẻ xấu hổ cười cười với Tần Miễn, tay phải không được tự nhiên dịch khỏi vai cậu nhóc kia.



Tần Miễn ra vẻ chế nhạo thấy rõ, nhướng mày với hắn ta.



Trần Mộc Phong bất đắc dĩ phất phất tay với hắn, ôm bé trai kia lên.



Tần Miễn, Lôi Thiết gật đầu với hắn ta, giục ngựa rời đi.



Đi đến nửa đường, Tần Miễn chợt nhận thấy có chân nguyên dao động ở đằng xa, chấn động, phản ứng đầu tiên là, chẳng lẽ trong kinh thành ngoài bọn hắn còn có tu chân giả khác? Nhưng không thể nào, lúc trước sư phụ A Thiết nói ông chẳng qua là vô tình rơi xuống thời không này, trừ ông ra, không gian này không có tu sĩ khác.



“A Thiết?”



Ánh mắt Lôi Thiết cũng có một phần chấn kinh, cùng chung suy nghĩ với hắn “Đi xem.”



Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng sói tru quen thuộc.



Tần Miễn, Lôi Thiết cả kinh, nghi hoặc liếc nhau.



“Chẳng lẽ là Nhất Điểm Bạch và Kim Mao?” Tần Miễn thất thanh nói.
“Phụ thân, phòng chúng nó ở chính viện luôn ạ?” Tần Duệ Kỳ hỏi.



Tần Miễn nói: “Ừ, sát vách phòng ngươi và Duệ Lân luôn.”



Thấy tay áo đã xắn lên của Tần Duệ Kỳ rớt xuống hơn nửa, Lôi Thiết cúi người xắn lên lại cho nhóc.



Người một nhà đang bận rộn, Phúc quản gia đi tới.



“Khải bẩm lão gia, trong cung cử người đến.”



Tần Miễn và Lôi Thiết đứng lên, thấy một vị công công đứng bên cạnh Phúc quản gia.



Tiểu thái giám tiến lên, cung kính hành lễ với bọn hắn “Tham kiến Trấn quốc công, Trấn quốc phu nhân, nô tài đến truyền khẩu dụ của Hoàng thượng.”



Lôi Thiết hỏi: “Chẳng hay Hoàng thượng có gì phân phó?”



Tiểu thái giám nói: “Ngày mai là ngày nghỉ của Đông Dương thư viện, Hoàng thượng nói, hai vị tiểu công tử đã lâu chưa tiến cung thăm người, ngoài ra cũng muốn gặp hai sủng vật của phủ Trấn quốc công một lần.”



Lôi Thiết gật đầu, nói: “Thay mặt bản quan bẩm báo với Hoàng thượng, ngày mai chúng ta tiến cung vấn an.”



“Dạ, nô tài xin phép cáo lui.”



Tần Miễn ra hiệu mắt cho Phúc quản gia, Phúc quản gia hiểu rõ, cho nội thị không ít tiền thưởng rồi tiễn người đi.



Tần Duệ Kỳ hỏi: “Lão cha, ngày mai ta và đệ đệ sẽ vào cung gặp Hoàng Thượng bá bá sao?”



“Ừ.” Lôi Thiết hỏi “Có muốn gặp lại Hoàng thượng không?”



Tần Duệ Kỳ gật nhẹ đầu “Hoàng thượng coi như không tệ.”



Tần Miễn âm thầm buồn cười. Hai chữ ‘coi như’ vi diệu à nha.



Lôi Duệ Lân hỏi hắn “ Lần trước Hoàng Thượng bá bá mời chúng ta ăn điểm tâm, ta và ca ca cũng muốn làm một ít mời lại Hoàng Thượng bá bá.”



“Được.” Tần Miễn nói “Tắm cho Nhất Điểm Bạch với Kim Mao xong, ta dạy các ngươi làm.”



-Hết chương 178-



———–