Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 5 : Nguyên do…

Ngày đăng: 23:48 21/04/20


Khi một nhà Lôi gia ăn cơm tối xong, trời còn chưa tối hẳn. Phòng ốc cùng bóng cây bị ánh chiều tà cắt thành từng mảng tối. Người nhà nông đều như vậy, cố ăn xong cơm trước lúc trời đen, vậy là có thể tiết kiệm chút dầu.



Ba người Tần Miễn, Triệu thị và Tiền thị trước ánh mắt như hổ rình mồi của Đỗ thị rửa chén bát, lại lau dọn nhà bếp sạch sẽ.



Từ phòng bếp đi ra, bắt gặp Lôi Thiết đang cầm chậu gỗ màu nâu sẫm múc nước bên giếng, Tần Miễn sợ y muốn cả hai cùng nhau rửa chân, vội chạy ào qua, dùng gầu gỗ múc một gáo nước lạnh từ trong chậu xối thẳng vào chân, cọ rửa chân sạch sẽ, đồng thời bình thản nhìn Lôi Thiết một cái, sợ y không nhận ra hắn có ý xa cách, nhưng lại lén run cầm cập, nước mới lấy từ giếng ra không phải lạnh bình thường đâu á, lạnh thấu tim đó á.



Lôi Thiết dừng lại, vẫn không có biểu cảm gì, khom lưng múc nước.



Tần Miễn nhanh nhẹn trở vào gian nhà cỏ, giầy rơm ướt sũng mang rất không thoải mái, hắn cởi giày ra, để chân hong khô tự nhiên, không có ghế nên đành ngồi xuống mép giường. Trong phòng lờ mờ tối, ánh sáng bên ngoài xuyên qua các khe hở có lớn có nhỏ của vách tường lọt vào trong, nhìn có vẻ thê lương. Thật ra ở bàn nhỏ đầu giường có một ngọn đèn dầu, nhưng hắn không biết cách đốt nên không động vào. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Một lát sau Lôi Thiết đi vào.



Tần Miễn nhỏ giọng hỏi: “Bên ngoài còn người nào không?”



Lôi Thiết không biết hắn có ý gì, lắc đầu, đi vào ngồi xuống giường.



Tần Miễn nghĩ nghĩ, nói thẳng: “Không hiểu tại sao nhưng chuyện trước kia ta đều không nhớ rõ, huynh có thể nói cho ta biết ta là ai không, còn nữa, vì sao hai chúng ta lại thành thân? Chúng ta đều là nam nhân mà.” Lôi Thiết quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn.



Tần Miễn thản nhiên nhìn lại y.
Ba người do dự một lát, mang thiếu niên này về nhà.



Sau khi thiếu niên tỉnh, chỉ nói mình tên Tần Miễn, chạy nạn từ một trấn nhỏ xa xôi đến, ngoài ra hỏi gì cũng trả lời không biết.



Vì Lôi Thiết bỏ nhà đi nhiều năm, Lôi Đại Cường có vài phần áy náy với y nên không định bắt y cưới thiếu niên này. Cùng lắm thì nuôi hài tử nhặt được này, hẳn là có thể cản tai hoạ chứ.



Nhưng không chịu nổi Đỗ thị hết khóc lại nháo, nói cái gì hai lão bị Lôi Thiết liên lụy không sao, mất tính mạng cũng chả là gì, nhưng không thể vì một Lôi Thiết mà hại những đứa con khác? Hơn nữa Lôi Hướng Nghĩa chưa có con trai nối dõi, Lôi Hướng Lễ còn chưa thành gia, Lôi Hướng Trí còn muốn đi thi, không chừng tương lai có thể làm quan rạng rỡ tổ tông, mà nữ nhi duy nhất còn chưa được gả đâu.



Cứ như vậy, Lôi Đại Cường mới nhả ra, để Lôi Thiết và Tần Miễn thành thân.



Tần Miễn mang bệnh trong người, lại không có nhà để về, nếu không đồng ý thành thân với Lôi Thiết thì sẽ bị đuổi đi, rơi vào đường cùng đành phải đáp ứng.



-Hết chương 5-



———