Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 80 : Kết tâm ý

Ngày đăng: 23:49 21/04/20


Tần Miễn đoán bên trong là trang phục cưỡi ngựa, bởi vì quần áo Lôi Thiết đang mặc không phải đồ y mặc ra ngoài khi nãy, mà là kỵ trang.



Hắn đón lấy hộp gỗ chạy vào phòng, mới chốc lát đã phóng như bay ra, một thân kỵ trang màu trắng vừa vặn, tư thế oai hùng, thần thái tràn trề, đứng trước mặt Lôi Thiết hưng phấn nói: “A Thiết, chở ta chạy một vòng trước đi.”



Lôi Thiết thò tay ra sau lưng, lại đưa cho hắn một thứ.



Tần Miễn tiếp nhận “Đây không phải thứ mấy hôm trước huynh bện à? Là roi ngựa?” Roi ngựa cũng là màu nâu, tuy dùng vỏ cây để bện, nhưng được chế tác vô cùng mềm mại *** tế. Hắn nhìn kỹ chuôi cầm bằng gỗ, không ngoài ý muốn phát hiện trên chuôi khắc vài chữ quen thuộc: Thiết tặng thê.



Hắn muốn trừng Lôi Thiết, lại nhịn không được cười rộ lên. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Nụ cười sáng sủa khiến tâm tình Lôi Thiết cũng sáng sủa theo.



“Thích không?”



“Thích.” Tần Miễn cười tủm tỉm.



Lôi Thiết xoay người lên ngựa, vươn tay về phía hắn. Tần Miễn nắm tay y, Lôi Thiết nhẹ nhàng kéo, tay còn lại đỡ lấy eo, Tần Miễn liền ngồi vững trước người y.



“Giá!” Hai chân Lôi Thiết đạp bàn đạp, thúc vào bụng ngựa, hắc mã cất vó lao đi.



Gió trước mặt thổi tới xen lẫn hương hoa thanh nhã, tâm tình Tần Miễn cũng bay bổng theo. Thừa dịp còn chưa ra khỏi điền cư, trái phải không người, hắn quay đầu hôn lên mặt nam nhân một phát, rồi giống như không có việc gì ngồi ngay ngắn trở lại Lôi Thiết ôm chặt hắn, khẽ hôn vành tai hắn, dây cương vung lên, tuấn mã lao nhanh ra đại môn.



Phúc thúc chẻ củi ở cửa, cảm giác một trận gió thổi qua, ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy bóng lưng tiêu sái của hai người.



Thôn dân trên đường nghe được tiếng vó ngựa đằng sau, vội vàng nhường đường, nhìn ngựa chạy như bay vụt qua. Thôn dân còn trẻ tuổi trong mắt chứa chan hâm mộ.



Tuấn mã chạy quanh thôn trang một vòng, rồi rẽ vào ‘Du nhiên điền cư’. Lôi Thiết dắt tông mã(1), lại thúc ngựa chở Tần Miễn ra khỏi điền cư.



Đi đến sân phơi lúa, Lôi Thiết kéo cương ngựa, nhảy xuống.



Tần Miễn xoay người nhảy xuống, vội vã nói: “Hiện tại dạy ta cưỡi đi.”



Lôi Thiết gật đầu “Thích con nào? Con màu nâu ngoan hiền hơn chút.”



Tần Miễn không phải người cậy mạnh “Vậy thì con màu nâu đi.”



Lôi Thiết dắt dây buộc mõm ngựa, dạy hắn thường thức cơ bản trước “Trước khi lên ngựa cần kiểm tra yên ngựa và bàn đạp có vững chắc không. Nếu cưỡi khi chúng bị nới lỏng, sẽ rất nguy hiểm.”



Tần Miễn cẩn thận quan sát yên ngựa và bàn đạp, gật đầu, tỏ vẻ nhớ kỹ.



“Khi lên ngựa đầu mũi chân luồn vào trong. Động tác không thể quá mạnh phòng ngừa ngựa bị chấn kinh hoặc kháng cự….“Lôi Thiết vừa nói vừa làm mẫu “Khi xuống ngựa thì nới lỏng chân phải…”


Lôi Thiết tích ra một giọt máu.



Ánh sáng chợt loé rồi biến mất, cùng lúc đó Lôi Thiết cảm giác được trong thân thể có thêm một thứ, không gian này như huyễn hóa ra một mô hình nhỏ khắc vào đầu y, có thể nhìn rất rõ.



Khoé mắt Tần Miễn nhác thấy chậu hoa ‘phấn cầu(2)’ cách đó không xa cũng lóe lên một cái, có chút kinh ngạc, nhưng tạm thời chẳng để ý nó được, vội vã hỏi Lôi Thiết “Thế nào rồi?” Tuy biết cách kết tâm ý, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên động thủ.



Lôi Thiết khẽ gật đầu, thỏa mãn ôm hắn “Tức phụ, từ này về sau vĩnh viễn ở bên nhau.”



Xác định việc kết tâm ý không có vấn đề, Tần Miễn yên tâm, không hiểu phong tình đẩy y ra, kéo người đi tới trước bồn hoa.



“Nụ hoa này rất kỳ lạ, nhìn bề ngoài thì dồi dào sức sống nhưng mãi không nở hoa. Từ lúc ta có không gian đến nay rất tỉ mỉ chăm sóc nó, nó đều không có bất cứ phản ứng gì, nhưng vừa rồi lúc chúng ta kết tâm ý, hình như nó loé ra ánh sáng. Hả? Hình như lớn hơn thì phải? Quái lạ. Chẳng lẽ nó thích huynh?” Tần Miễn chợt phát hiện, vẻ mặt buồn bực.



Lôi Thiết thuận tay múc một ít nước trong thùng bên cạnh tưới lên.



‘Phấn cầu’ chợt chớp qua một tia sáng bạc, giống như có một luộng điền chạy trên bề mặt.



Tần Miễn kinh hỉ, cũng múc một bầu nước đút nó.



‘Phấn cầu’ không nặng bên này nhẹ bên kia, lại lấp lóe.



Khi tưới lần thứ ba thì ‘phấn cầu’ như đang ngủ, không có phản ứng.



“Đủ.” Lôi Thiết.



Tần Miễn gật đầu “Hẳn là vậy.”



Lôi Thiết nhìn chăm chú vào ‘phấn cầu’, trong lòng khẽ động “Từ này cùng nhau tưới nước.”



-Hết chương 80-



Chú giải:



(1) Tông mã: Ngựa nâu



(2) Phấn cầu: phấn hồng dạng viên bi



phấn hồng



——–