Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 81 : Thiết ca, huynh chờ ta lớn hơn chút nữa

Ngày đăng: 23:49 21/04/20


“Được.” Tần Miễn cũng rất tò mò ‘phấn cầu’ sẽ nở ra dạng hoa kỳ lạ gì, hứng thú đồng ý “Đi thôi, ta dẫn huynh tham quan không gian, bên trong còn có rất nhiều thứ ta mang từ thế giới khác đến.”



Không gian quá lớn, hai người chỉ đi dạo chung quanh vùng phụ cận, dự tính hôm nào sẽ mang ngựa vào đi thăm thú nơi xa hơn.



Trở lại tứ hợp viện, Lôi Thiết lắng nghe Tần Miễn giới thiệu đây là máy may cầm tay, đó là bia, mì ăn liền, còn có quần áo vận động, giầy thể thao… Ánh mắt chứa ý cười thoả mãn, tuy không dễ nhận ra, song loại phản ứng vui vẻ này cứ bao quanh khí tức toàn thân y.



Còn Tần Miễn thì chưa phát hiện trên mặt mình vẫn luôn treo nụ cười tươi rói.



“Xem, đây chính là gia vị lẩu chính tông.” Hắn rút ra một túi đóng gói trong một thùng giấy, giống như hiến vật quý “Giữa trưa chúng ta dùng gói này nấu lẩu.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Được.”



Cuối cùng, khi cả hai từ không gian đi ra đều vác theo hai cái rổ đầy ắp. Trong hai rổ của Tần Miễn là rau củ tươi ngon và quà vặt linh ***. Khí hậu trong không gian không chia mùa, các loại rau củ đều là loại ở ngoài không có vào mùa này.



Hai rổ của Lôi Thiết đựng hoa quả, đào mật đỏ rói, táo hồng, còn có hai chùm nho tím, từng quả căng mọng, sáng bóng mê người.



Lôi Thiết dời hai đôn gỗ ra cạnh giếng ngồi rửa hoa quả cùng rau củ. Tần Miễn ngồi trên một đôn gỗ, tay trái nâng chùm nho dài mới rửa còn đọng nước, tay phải ngắt từng trái bỏ vào miệng. Hắn nhìn thoáng qua đằng sau, xung quanh không có những người khác.



“Hay là chúng ta vây một hàng rào ngay trước nhà ở, tránh cho có người đến thấy một vài thứ không nên có.”



“Hàng rào gỗ cũng trồng cây?” Lôi Thiết hỏi.



“Trồng cây bụi như nguyệt quý, bụi gai, bách xù vân vân” Các loại Tần Miễn liệt kê đều là cây bụi rậm rạp tương đối thấp bé, vừa có thể ngăn cách người khác đến quá gần vừa không hạn chế tầm nhìn của họ trong sân.”



“Được.” Lôi Thiết cẩn thận rửa bùn đất dính trên cải xanh.



Tần Miễn ngắt một quả nho đưa đến miệng y.



Lôi Thiết há miệng ngậm lấy ngón tay hắn, như có như không liếm liếm một chút mới cuốn quả nho đi.



Tần Miễn nhìn ngón tay âm ấm, lại dòm dòm chùm nho còn muốn ăn, do dự chốc lát, tiếp tục ngắt nho ăn.



“Thêm một quả.” Lôi Thiết cúi đầu, rửa rau thật nghiêm túc, cứ như vừa rồi không phải mình nói.



Tần Miễn buồn cười, vẫn ngắt một quả đút y, mình ăn một quả, lại đút y một quả…



Một chùm nho dài hai người chia ra ăn hết, Lôi Thiết cũng rửa thức ăn xong.




Tần Miễn biết mình mệt mỏi quá độ, cũng không kiên trì “Ai, được. Ngày mai bắt đầu rèn luyện buổi sáng trở lại. Ta đi rửa mặt.”



Hắn giãn hai tay, lắc lắc cánh tay, đá đá chân, đi chậm rì rì vào phòng tắm. Trong phòng tắm trang bị gương và bồn rửa mặt, rất thực dụng.



Lôi Thiết vào bếp múc cho hắn tô mì.



Hỉ Nhạc vội vàng chạy tới, đứng ngoài cửa rào lớn tiếng bẩm báo “Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, Ngũ công tử và cô nương đến nhà.” Tuy mấy hạ nhân bọn họ và người bên lão trạch không có quan hệ gì, nhưng chủ tử họ và bên đó dù sao cũng là thân cận trực hệ. Toàn bộ chỉ có vài người may mắn nhận được xưng hô tương đối ‘cao cấp’, ‘Ngũ công tử’ và ‘Cô nương’ chính là chỉ Lôi Hướng Trí và Lôi Xuân Đào.



Tần Miễn nhả nước súc miệng, từ phòng tắm đi ra “Biết rồi.”



Khi Lôi Hướng Trí và Lôi Xuân Đào vào tới, Tần Miễn đang ngồi bên bàn đá ăn mì, Lôi Thiết ngồi trên đôn gỗ cạnh hắn sửa lưỡi cày.



“Lại đây ngồi.” Tần Miễn ra hiệu với Lôi Xuân Đào, Lôi Hướng Trí.



Lôi Xuân Đào không ngồi xuống “Đại tẩu, hoa trong vườn các ngươi rất đẹp, ta muốn ra ngắm một chút, để về vẽ lại thêu vài bức.”



“À, vậy ngươi đi đi. Nhất Điểm Bạch cũng ở, nhưng đừng chọc nó, gần đây nó tương đối xao động.” Tần Miễn nhắc nhở.



“Ta biết.” Lôi Xuân Đào ngoảnh đầu mỉm cười, dần dần đi xa.



Tần Miễn vừa ăn mì vừa hỏi “Ngũ đệ có chuyện gì sao?”



Lôi Hướng Trí ngượng ngùng cười cười “Đại ca, Đại tẩu, ta có một yêu cầu quá đáng.”



Tần Miễn nói: “Nói ra thử xem.”



-Hết chương 81-



Chú giải:



(1) Kỵ xạ: Vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung



[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]