Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 202 :

Ngày đăng: 15:05 18/04/20


“Sư phụ, con nghe nói thú triều lần này sẽ có quy mô rất lớn?” Sắc mặt Mộ Thần nghiêm túc hỏi Hùng Uy.



Hùng Uy gật đầu khẽ thở dài: “Phải. Ta nghe nói rằng, quy mô thú triều lần này lớn chưa từng có, lúc này hai đứa trở về đây cũng không biết là đúng hay là sai.”



Nếu như biết tứ quốc đã định trước sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, kỳ thật, trốn một người cũng là một, con kiến còn ham sống, huống chi là người.



“Vậy tình trạng bây giờ ở Huyền Phong đế quốc thế nào?” Diệp Thạch mím môi, bất an hỏi.



“Huyền Phong đế quốc đất nhỏ, bởi vì nhỏ, cho nên ít nhân khẩu, cao thủ cũng ít, nhưng cũng bởi vì nhỏ, cho nên địa phương chúng ta phải bảo hộ cũng tương đối nhỏ, bây giờ vẫn còn tốt, hiện nay mới chỉ bắt đầu thú triều, cục diện còn có thể khống chế, nhưng…” Hùng Uy dừng lại.



“Nhưng sao ạ?” Mộ Thần hỏi.



Hùng Uy cười bất đắc dĩ, nói tiếp: “Nhưng, lần thú triều này chỉ vừa mới bắt đầu mà đã liên tục có yêu thú lục cấp xuất hiện, chỉ sợ sau này sẽ xuất hiện càng nhiều yêu thú lục cấp.”



Diệp Thạch không để tâm, huy động tay chân nói: “Như vậy à? Nhưng cũng không sao, không phải chỉ là yêu thú lục cấp thôi sao, tới một con thì giết một con, tới hai con thì giết một đôi!”



Hùng Uy nhìn Diệp Thạch đang hưng trí bừng bừng, lắc lắc đầu, thằng nhóc Diệp Thạch này đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp.



“Ông ngoại của con là võ hoàng bát tinh, thực lực hùng hậu, ngài ấy chém giết ở tuyến đầu làm gương cho binh sĩ, nếu không phải thế thì tình trạng của Huyền Phong đế quốc cũng không tốt như vậy.” Hùng Uy cảm thán. Khúc Khôn biến mất nhiều năm, giờ lại nguyện ý trở về Huyền Phong tham gia chống lại thú triều, đây tuyệt đối là niềm vui ngoài dự đoán.



Diệp Thạch kỳ quái hỏi: “Võ hoàng bát tinh? Thời gian đã qua lâu như vầy mà ông ngoại còn chưa thăng cấp võ hoàng cửu tinh sao ạ?”



Hùng Uy liếc mắt xem thường, ‘thời gian lâu như vầy’? Cũng chưa có qua bao lâu đâu! “Con cho rằng ở cảnh giới võ hoàng muốn thăng cấp là chuyện dễ dàng như vậy sao?”



“Rất khó sao?” Diệp Thạch khó hiểu hỏi.



Hùng Uy tức giận nói: “Rất rất là khó!” Thằng nhóc Diệp Thạch này tự mình tu luyện nhanh nên liền cảm thấy người khác tu luyện chậm, thằng nhóc chết bầm!



“Viên Linh Hoàng Đan này vẫn nên lưu cho ông ngoại con thôi, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn.” Hùng Uy lẩm bẩm.



“Sư phụ, ngài cứ giữ đan dược đi, còn đan dược cho Khúc tiền bối, con đã sớm chuẩn bị rồi.” Mộ Thần thản nhiên nói.



Hùng Uy liếc mắt trừng Mộ Thần, chua chua nói: “Đúng nhỉ, ta sao lại quên chứ, con quên ai chứ sẽ không có khả năng quên ông ta.” Khúc Khôn chính là ông ngoại của Diệp Thạch, tên Mộ Thần này sợ vợ như vậy…



Diệp Thạch bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, do dự hỏi: “Hùng tiền bối, ngài có biết Trang Du và Lục Nghiêu thế nào rồi không?”



Nghe Diệp Thạch hỏi vậy, Mộ Thần cũng dựng thẳng lỗ tai lên.


Phùng Diệp gật đầu: “Đúng là rất khó tin.”







Thiên Không đế quốc.



Ánh mắt vô số người đều tập trung tới cư xá cho khách, thấy cư xá Hùng Uy toát ra dị tượng thì nhăn chặt mày.



Mộ Thần mới chỉ tiến vào cư xá ở ba ngày, mà dị tượng thành đan đã xảy ra lần thứ tám rồi!



Mộ Thần làm ra động tĩnh quá lớn, các võ hoàng đều đang nhìn chằm chằm.



Đại chiến sắp diễn ra trước mắt, ai cũng không dám mạo hiểm động tâm tư xấu với Mộ Thần.



Mấy ngày qua, Hùng Uy đã đưa ra hơn mười viên Linh Hoàng Đan.



Theo lý mà nói, sau khi luyện dược sư luyện ra được đan dược lục cấp thì hẳn phải đi nghỉ ngơi một hồi thật tốt để khôi phục linh hồn lực.



Thế nhưng, Mộ Thần có Hồn Thủy trong tay, linh hồn lực khôi phục cực nhanh, nghỉ ngơi một hồi là có thể đầy lại.



Hùng Uy nhìn Diệp Thạch trong phòng, nhíu mày, “Mấy ngày nay luôn thấy con nuôi nấng Thôn Thiên Phong. Con đối với đám ong này thật tốt.”



Thằng nhóc Diệp Thạch hỗn đản này, thứ tốt không đưa cho hắn, toàn lấy đi muôi ong, cung phụng một đám ong như tổ tông ấy, nào là nguyên thạch, đan dược, linh vật, Diệp Thạch rõ ràng rất keo kiệt, nhưng đối với đám ong này lại rất hào phóng.



Diệp Thạch liếc mắt nhìn Hùng Uy một cái, nói: “Trước khi Mộ Thần bế quan luyện đan đãkêu con nuôi dưỡng ra mấy conThôn Thiên Phong lợi hại chút để trở thành con đầu đàn, như vậy về sau tụi conkhống chế Thôn Thiên Phong thì chỉ cần khống chế con đầu đàn là được. Mộ Thần khó có khiđưa nhiệm vụ cho con,connhất định phải nghiêm túc hoàn thành mới được.”



Hùng Uy sửng sốt, tiếp đó gật đầu nói: “Bồi dưỡng con đầu đàn?Biện pháp này đúng là rấttốt!”



Diệp Thạch gật đầu, trả lời đương nhiên: “Do Mộ Thần nghĩ ra, đó tất nhiên là biện pháp tốt rồi.”



“Mà Mộ Thần vẫncòn đang luyện đan sao?” Diệp Thạch hỏi.



Hùng Uy gật đầu nói: “Phải. Mấy ngày nay, võ hoàng tới cửa cầu đannối liền không dứt, Mộ Thần rất vội, màcũng có không ít võ hoàng tới cửa cầu các loại đan dược khác.”



“Vậy sao? Mộ Thần rất được hoan nghênh nhỉ?” Diệp Thạch nói.



Hùng Uy: “Chứ gì nữa.”