Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 294 :

Ngày đăng: 15:06 18/04/20


Lão hổ vui sướng khi người gặp họa nhìn Tháp Linh: “Tháp béo, bị đuổi ra ngoài à?”



Gần đây Tháp Linh càng ngày càng mập ra, đôi mắt cũng như bị thịt mỡ ép tới mức nhìn không thấy rõ.



Tháp Linh loạng choạng thân hình ú nu của mình, tràn đầy oán niệm nói: “Tháp chủ đại nhân quá keo kiệt, không phải chỉ là hắn với tiểu bạch kiểm đại nhân lăn qua lăn lại thôi sao? Có gì ghê gớm lắm đâu mà phải đuổi ta ra, còn không cho ta đi vào.”



Lão hổ nhìn Tháp Linh: “Ồ, tháp béo, ngươi cũng hiểu từ lăn qua lăn lại sao?”



Tháp Linh tràn đầy đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, bổn đại gia sống mấy chục vạn năm, cái gì cũng hiểu hết! Tháp chủ đại nhân với tiểu bạch kiểm, ta ăn ngươi, ngươi ăn ta, gặm đến gặm đi…”



“Ngươi nói coi, tháp chủ đại nhân bình thường cũng là một kẻ sát phạt quyết đoán, giết người không thấy máu, nhưng lúc ăn tiểu bạch kiểm đại nhân lại cứ chầm chậm chầm chậm, ngươi gặm ta một cái, ta gặm ngươi một cái, ngay cả dấu răng cũng không hiện ra, chỉ gặm cho tới khi chỗ da này biến xanh, chỗ da kia biến tím, da cũng không bị rách, quá mức chần chờ luôn.” Tháp Linh cực kỳ khinh thường nói.



“Ngươi không hiểu rồi, luyện thể thuật của tiểu bạch kiểm đại nhân rất cao, da rất dày, làm sao có thể dễ bị rách da như vậy! Huống chi, tháp chủ đại nhân kỳ thật chính là một tên tiểu bạch kiểm, đối mặt với tiểu bạch kiểm đại nhân liền lập tức trở nên không quả quyết, hắn sao có thể so sánh với ta được! Những muội tử hỏa linh ta nhìn trúng, giờ đều đang ở trong bụng ta đây này.” Lão hổ đắc ý dào dạt vỗ vỗ bụng.



Tháp Linh tức giận: “…Không chỉ muội tử hỏa linh, tiểu ca hỏa linh cũng bị ngươi nuốt luôn. Ngươi là nam nữ đều ăn à!”



Lão hổ gãi gãi cằm: “Bản hổ nam nữ đều không kỵ dễ nuôi vậy mà.”



Tháp Linh: “…”



Mấy người trong đan điếm đứng cúi đầu, sắc mặt cổ quái nghe lén Tháp Linh với lão hổ nói chuyện.



Tháp Linh nhìn bọn họ, tức giận nói: “Ngươi, ngươi, ngươi nữa!Các ngươi nhìn cái gì!Người muốn mua thìmau mua đi, nếu không, ta tăng giá!”



“Tháp Linh đại nhân, Bạch Diên Tinh đại nhân không có ở đây sao?” Một võ hoàng không nhịn được mà hỏi.



“Ngươi tìm tiểu bạch kiểm đại nhân làm gì?” Tháp Linh bình chân như vại hỏi.



“Ta nghe nóitrận pháp của Bạch thiếu rất lợi hại.” Trước đó khi đám Tổ Dương tìm tới Mộ Thần Diệp Thạch, có rất nhiều người đều đang quan sát, lúc Diệp Thạch tự chủ trì trận pháp làm cho đám người Tổ Dương thăng cấp, có rất nhiều người đều trộm chú ý tới.



Mắt thấy đám người Tổ Dương liên tiếp thăng cấp võ tông, nhiều võ hoàng cửu tinh liền ngồi không yên.



Đáng tiếc, sau khi Mộ Thần Diệp Thạch làm cho đám người Tổ Dương thăng cấp võ tông xong, hai người liền mai danh ẩn tích.



Tháp Linh gật đầu: “Tất nhiên tất nhiên, trận pháp thuật của tiểu bạch kiểm đại nhân có trình độ rất cao, mặc dù y nhìn hơingốc, như làai lừa gạt cũng được, nhưngcũng trách không được tiểu bạch kiểm đại nhân, ai bảoy có một tên phụ thân ngốc làm gì, đây là di truyền a!”
Mộ Dung Phong hừ lạnh một tiếng: “Cái người dùng kiếm hôm nay vốn có cơ hội đánh ngươi trọng thương, nhưng hắn lại bỏ qua.”



Thạch Kinh Thiên cau mày: “Ta cũng không hiểu tại sao người kia làm như vậy.”



Giải thưởng của Mộ Thần cho mọi người một loại ảo giác rằng Thạch Kinh Thiên và Mộ Thần có quan hệ không tồi, vì thế lúc ra tay, Liệt Hình Thiên cố kỵ Mộ Thần nên theo bản năng buông tha Thạch Kinh Thiên.



Giang Triệu Lâm khoanh tay nói: “Được rồi, ta nghĩ hẳn là Kinh Thiên không có quan hệ gì với Mộ Thần đâu, chắc là Mộ Thần muốn chia rẽ quan hệ giữa chúng ta đây mà, chúng ta tuyệt không thể trúng kế của hắn.”



Thạch Kinh Thiên nở nụ cười cảm kích với Giang Triệu Lâm, hẳn là Giang Triệu Lâm cũng đang hoài nghi hắn, sở dĩ giúp hắn nói chuyện chính là bởi vì nếu thiếu hắn, chiến lực của năm người sẽ giảm xuống trên diện rộng.



Thạch Kinh Thiên quay qua nhìn Trang Cẩn, năm đó ở ngoại vực vội vàng thoáng nhìn, thiếu niên như châu như ngọc, khuynh quốc khuynh thành, giống như một tinh linh, kinh diễm mọi loài hoa.



Lúc trước Thạch Kinh Thiên cảm thấy, nếu chiếm được người này, có lẽ cuộc đời này của hắn sẽ không còn sở cầu.



Sau đó hắn rốt cục chiếm được Trang Cẩn, nhưng tiếp đấy hắn lại biết, bên cạnh Trang Cẩn không chỉ có một người là hắn.



Càng về sau, năm người bọn họ vẫn luôn bảo hộ Trang Cẩn, chiếm được Linh Tháp. Nhưng sau khi tới Mệnh Tộc một chuyến, đám người Mộ Dung Thiên thì thoả thuê mãn nguyện, còn trong lòng Thạch Kinh Thiên thì tràn đầy bất an.



Mệnh Tộc, đó là cái dạng tộc gì! Đám người Mộ Dung Phong bị người Mệnh Tộc dùng mấy bát rượu vàng chuốc say, cái gì cũng quên, nhưng Thạch Kinh Thiên lại rất rõ, Mệnh Tộc là loại tộc cực kỳ giả nhân giả nghĩa.







Bạch Thần Tinh nhìn đám người Thạch Kinh Thiên trong màn ảnh, khóe miệng nở một nụ cười lạnh, đấu tranh nội bộ à. Thạch Kinh Thiên đúng là đủ khiếp nhược, một thanh niên tài giỏi của Trung Châu, lại bị mấy gia hỏa ngoại vực áp chế thở không nổi.



Trước đó tên Mộ Dung Phong kia vậy mà lại lấy Huyết Long Đan cho Thạch Kinh Thiên, hên mà Thạch Kinh Thiên chưa ăn, nếu không…



Bạch Thần Tinh nhìn qua gương mặt tức giận xanh mét của Thạch Vi, trong lòng nghĩ, tôn tử mình yêu thương bị người nhằm vào như thế, hẳn là trong lòng Thạch Vi rất khổ sở đi.



Dựa theo lời Diệp Thạch, năm tòa Linh Tháp là chìa khóa để kế thừa năm tháp ở Trung Châu, chỉ bằng mấy tên giá áo túi cơm như Mộ Dung Phong, thật sự là có khả năng kế thừa năm tháp Trung Châu?



Bạch Thần Tinh lại nhìn qua chỗ Mệnh Tộc, cái chủng tộc Mệnh Tộc này, giả nhân giả nghĩa, vong ân phụ nghĩa, thấp hèn vô sỉ… Một chủng tộc như vậy, chẳng lẽ sẽ bởi vì Trang Cẩn là người Mệnh Tộc mà Mệnh Tộc liền dốc hết toàn lực trợ giúp năm bạn lữ của hắn lấy được năm tháp Trung Châu? Không phù hợp với tác phong làm việc của chủng tộc này lắm.



Có lẽ Mệnh Tộc có tính toán khác, quả nhiên khó lòng phòng bị! Bạch Thần Tinh âm thầm nghĩ.