Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 295 :
Ngày đăng: 15:06 18/04/20
Đoàn người Tưởng Phong.
“Tưởng thiếu, nghe nói, Mộ thiếu phát Huyền Thưởng Lệnh với đám người Trang Cẩn kia, trừ Thạch Kinh Thiên ra, bây giờ vì mười viên đan dược bát cấp kia mà người trong bí cảnh cũng điên luôn rồi.”
“Đám người Trang Cẩn kia cũng thật nổi tiếng. Ai cũng không dám đụng tới, hiện tại tốt rồi, nghe nói bị người ta chặn đường, giống y như chuột chạy trốn vậy, cười chết ta mà.”
Tưởng Phong lạnh lùng mỉm cười, kỳ thật, lấy thực lực của đám người Mộ Dung Phong, chính diện chiến đấu cũng không đánh được bao nhiêu người của bọn họ, nhưng vì những đan dược bát cấp đó mà người bên trong bí cảnh đều điên rồi, các loại thủ đoạn bỉ ổi đều dùng trên người đối phương.
Trung Châu có rất nhiều tông phái thủ đoạn khó lòng phòng bị, đám người Mộ Dung Phong hiện tại hẳn là rất chật vật. Không biết Thạch Kinh Thiên thế nào, hẳn là hắn cũng không tốt lắm.
“Đúng rồi, Lục Kiếm Tiên Liệt Hình Thiên thăng cấp võ tông, tái xuất giang hồ, Mộ Dung Thiên còn bị thương trong tay hắn đó.”
“Tên Mộ Dung Thiên kia chính là người mà người qua đường do tên Trang Cẩn kia lôi kéo, lúc trước nếu không dựa vào Linh Tháp, hắn cũng sẽ không đánh lại được một thân võ hoàng của Bạch thiếu, thật không biết hắn có gì tốt.”
“Không nghĩ tới Liệt Hình Thiên cư nhiên lại có thể thăng cấp Võ Tông!” Tưởng Phong nói.
Lúc trước Liệt Hình Thiên thăng cấp lần thứ ba thất bại, sư phụ hắn từng dẫn hắn tìm tới trưởng lão bát cấp luyện dược sư của Đan Tháp, vị trưởng lão kia từng nói không có thuốc nào có thể cứu được Liệt Hình Thiên, cả đời cũng chỉ có thể làm võ hoàng, không nghĩ tới…
“Nghe nói là Mộ Thần và Diệp Thạch xuất thủ. Năm tên võ hoàng cửu tinh Tổ Dương đã từng thăng cấp võ tông nhưng đều thất bại, sau đó đi tìm Mộ Thần Diệp Thạch… Ngày đó sáu lần lôi kiếp liên tục xuất hiện, vô cùng khủng bố!”
Tưởng Phong cười nói: “Không có việc gì không có khả năng, chỉ cần cầu Mộ thiếu, liền có khả năng ngay thôi.”
“Đúng vậy! Mộ Thần đúng là quái thai, thật sự đáng sợ!”
“Kỳ thật ta không rõ lắm, Thạch Kinh Thiên và Mộ thiếu có giao tình gì à? Mộ thiếu sao lại chịu giúp hắn vậy nhỉ?”
Tưởng Phong cúi đầu, hắn biết rõ, Mộ Thần và Thạch Kinh Thiên không có bất kỳ giao tình gì, Mộ Thần làm như vậy, có thể là đang có tính toán gì đó.
“Mộ thiếu làm vậy chắc là Mộ thiếu có suy tính của mình.” Tưởng Phong nói.
“Tưởng thiếu, ngươi cũng sắp thăng cấp võ tông?” Thiếu nữ đứng bên cạnh Tưởng Phong hỏi.
Tưởng Phong gần đây kỳ ngộ không ít, lúc trước hắn dùng hai tin tức về linh mạch đổi lấy hai viên đan dược.
“Đúng vậy.” Tưởng Phong gật đầu nói.
“Mượn dùng trận pháp của Bạch thiếu một chút thôi, Tưởng thiếu ngươi liền nắm chắc thành công thăng cấp ngay.”
Tưởng Phong bất đắc dĩ mà nói: “Đêm xuân khổ đoản ngày cao khởi, từ nay về sau quân vương không tảo triều*, Mộ Thần và Diệp Thạch trợ giúp Liệt Hình Thiên thăng cấp xong, sau đó liền bế quan, còn không biết bao giờ mới trở ra.”
Ngoài bí cảnh, Bạch Thần Tinh thấy đám người Mộ Dung Phong chật vật, trong lòng vô cùng vui sướng.
Bạch Thần Tinh không khỏi thầm nghĩ, Mộ Thần làm việc này cũng không tệ lắm.
Mộ Dung Phong từng hạ độc thủ với Diệp Thạch trong bí cảnh, Bạch Thần Tinh đã sớm quyết định, nếu tên này còn sống đi ra, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp khiến tên đó sống không bằng chết.
“Đúng làkhông đắc tội nổiMộ Thần này! Mấy người Mộ Dung Phong đó thực lực cũng rất mạnh, kết quả lại bị Mộ Thần chỉnh thành như vậy.” Ô Phượng nói thầm.
Bạch Thần Tinh chắp tay sau lưng, hừ lạnh nói: “Mộ Thần hắn chỉ biết nhàn hạ, cho rằng mình là Thiện Tài Đồng Tử* chắc? Lấy đan dược bát cấp treo giải thưởng, còn treo giải thưởng cao như vậy, thật không sợ gió lớn cắt bay đầu lưỡi.”
*Thiện Tài Đồng Tử: Là nhân vật chính trong Phẩm Nhập Pháp Giới trong kinh Hoa Nghiêm, xuất hiện trong Phật Giáo, Đạo Giáo và những câu chuyện dân gian, hầu hết được miêu tả cùng với Long Nữ như một tiểu đồng hầu cận của Bồ Tát Quan Thế Âm.
Ô Phượng cười cười, nói: “Mộ Thần là luyện dược sư bát cấp mà, đan dược bát cấp này đối với chúng ta mà nói là rất trân quý, nhưng đối với Mộ Thần mà nói, đó cũng chỉ là chuyện tùy tay luyện lại hai lô dược…”
Bạch Thần Tinh hừ hừ: “Ngươi thì biết gì chứ, hắn chính là làm biếng.”
“Thần Tinh, ngươi đừng cứ quở trách Mộ Thần như vậy! Mộ Thần nào có làm biếng, hắn không phải là đang vội vàng tạo cháu trai cho ngươi sao? Đối phó với đám Mộ Dung Phong giá áo túi cơm này, nào có quan trọng bằng việc giúp ngươi tạo cháu trai đâu, ngươi nói có đúng không?” Bạch Thừa Phong nói.
Bạch Thần Tinh tức giận: “Ngươi câm miệng!”
Bạch Thừa Phong vô tội trừng mắt nhìn, “Lời ta nói chính là sự thật! Thần Tinh, nếu như quở trách con rể khiến nó chạy mất, con của ngươi cũng đi theo người ta chạy trốn thì phải làm thế nào?”
Bạch Thần Tinh oán hận: “Ngươi đừng có mà nói bậy bạ!”
“Ta nói thật đó, nếu như Mộ Thần đi rồi, ngươi nghĩ con của ngươi vẫn ở lại với lão già sắp chết như ngươi hay là đuổi theo Mộ Thần cùng chạy đây?” Bạch Thừa Phong bĩu môi nói.
Bạch Thần Tinh oán hận trừng Bạch Thừa Phong: “Biết nhớ thương cháu của ta như vậy, nếu ngươi rảnh thì tự mình sinh con trai trước đi.”
Bạch Thừa Phong: “…”
Bạch Thừa Phong nhăn mũi nói: “Nói thật, thời gian Mộ Thần và Diệp Thạch vào Linh Tháp rất lâu nha! Bọn họ đi lăn giường đến bây giờ còn chưa đi ra hả?”
“Rất lạ à? Bọn họ trước kia cũng thường xuyên vào Linh Tháp.” Bạch Thần Tinh nói.
Linh Tháp của Mộ Thần khẳng định có gì đó, mỗi lần Mộ Thần, Diệp Thạch tiến vào Linh Tháp, tốc độ tu vi tăng lên cũng rất nhanh, trước lúc Diệp Thạch đột phá trận pháp sư bát cấp cũng có tiến vào Linh Tháp rất lâu.
“Đi ra, đi ra rồi kìa!” Bạch Thừa Phong bỗng hưng phấn chỉ.