Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 297 :
Ngày đăng: 15:06 18/04/20
Lôi kiếp oanh oanh liệt liệt đánh xuống, lôi kiếp lần này dường như mạnh hơn những lần trước nhiều lắm.
Lôi kiếp đến một nửa, Mộ Thần không thể không lấy ra mảnh đan lô để ngăn chặn đan kiếp.
Bạch Thừa Phong vô cùng hâm mộ mà nói: “Có năng lực dùng đan kiếp luyện thể, hai tiểu tử này đúng là xa xỉ.”
Lấy đan kiếp để luyện thể, kỳ thật là chuyện mà rất nhiều người cầu lại không được.
Chắn đan kiếp cho luyện dược sư, chẳng những là bởi vì những người đó muốn lấy lòng luyện dược sư bát cấp, càng là bởi vì đan kiếp có thể rèn luyện thể chất.
Bên trong đan kiếp ẩn chứa đan dược lực thuần túy và lôi lực, hấp thu cỗ lực lượng này, đối với tu luyện giả thật sự có rất nhiều chỗ tốt.
Bạch Thừa Phong thầm nghĩ, hai người Mộ Thần và Diệp Thạch này, thường xuyên bị sét đánh, chờ đến khi thăng cấp võ tôn rồi, gặp được lôi kiếp cũng có thể dễ dàng ứng đối.
Ở chỗ đan sư tụ tập, vô số người ngẩng đầu nhìn lên lôi vân trên bầu trời, biểu tình khác nhau.
“Mộ Thần sao lại thăng cấp võ tông lục tinh sớm như vậy, làm cái gì cũng không nhìn thấy.”
“Ta vượt qua bao nhiêu nơi để tới đây, kết quả Mộ Thần vậy mà lại thăng cấp võ tông lục tinh.”
“Xem được luyện dược sư bát cấp luyện dược là chuyện tốt, làm sao có thể bắt gặp được nhiều như vậy.”
“Mộ Thần lần này lại thành công, Tôn Ý Đan so với Linh Tâm Đan và Kim Dương Đan thì khó hơn nhiều.”
…
Trong bí cảnh.
“Đan dược đâu? Cho ta xem! Cho ta xem!” Diệp Thạch trông mong nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần mở ra lòng bàn tay, tám viên đan dược xoay tròn trên tay Mộ Thần.
Trong mắt Diệp Thạch ánh lên vài tia kỳ dị, “Mộ Thần, ta có thể ăn một viên không?”
Mộ Thần bất đắc dĩ cười, cự tuyệt: “Đây là giành cho võ tôn, ngươi hiện giờ chưa thể ăn được.”
Diệp Thạch tiếc nuối nói: “Vậy được rồi, cho ta hai viên đi.”
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, nhíu mày: “Ngươi không thể ăn được, lấy làm gì?”
“Tuy rằng võ tông không dùng được Tôn Ý Đan, nhưng mà lấy ra cho võ tôn dùng, giá trị cũng không thấp.” Cát Tiểu Điệp nói.
Trần Đông Nho híp mắt, thứ này nếu như xuất ra, giao cho trưởng bối gia tộc, còn sợ không thể để cho tiền bối võ tôn trong tộc đối xử với mình tốt hơn, từ nay về sau một bước lên mây sao?
“Đám người Mộ Dung Phong năm người một thể thì Trang Cẩn là yếu nhất, nhưng, Trang Cẩn tuy rằng yếu, lại có giá trị hai viên đan dược bát cấp.”
Cát Tiểu Điệp âm thầm cười, bộ dáng của tên Trang Cẩn kia vốn nên được mọi người phủng trong lòng bàn tay, nhưng mà hiện tại lang nhiều thịt thiếu, mỹ nhân đúng là tốt nhưng sao có thể so sánh với đan dược bát cấp? Lại còn là hai viên.
“Hình như đám Trang Cẩn đang trốn vào điện Vô Song, ngoài điện Vô Song trải rộng trận pháp, trong bí cảnh, ngoại trừ Mộ Thần và Diệp Thạch, tên Tằng Mặc bên cạnh Trang Cẩn có thực lực về trận pháp cao nhất. Mộ Thần Diệp Thạch vẫn luôn bế quan, Trang Cẩn bọn họ trốn vào Vô Song điện, những người khác vào không được, trong lúc nhất thời, cũng không có người động được tới bọn họ.”
Cát Tiểu Điệp âm thầm cười, vì đan dược bát cấp, một ít trận pháp trở ngại tính là gì?
…
Tưởng Phong vật lộn với đám Nguyệt Quang Điểu, vừa đánh vừa lui.
“Mẹ nó, mấy con chim chết tiệt này điên rồi!” Một nam tu phẫn uất nói.
“A!” Một tiếng kêu thảm thiết của nữ tu vang lên, Nguyệt Quang Điểu giơ cánh, cắt qua yết hầu của nữ tu kia, sắc đỏ của máu lập tức lan tràn.
“Tưởng thiếu, ngươi xác định Mộ thiếu sẽ đến sao?”
“Có lẽ vậy.” Tưởng Phong không chắc chắn nói.
Lúc trước thân phận của Mộ Thần hoàn toàn bất đồng với hiện tại, nếu như Mộ Thần thật sự bội ước, ông nội cũng không dám nói gì, huống chi, nếu như Mộ Thần lại vào Linh Tháp, không chắc có thể nhìn thấy lệnh cầu cứu hắn phát ra.
“Mọi người cố gắng chống đỡ một chút, có lẽ chút nữa Mộ thiếu sẽ tới.” Tưởng Phong giương giọng nói.
Tuy rằng không biết Mộ Thần có tới hay không, nhưng mà hiện tại, đám người Tưởng Phong có một cọng rơm cứu mạng cũng sẽ bắt lấy.
“Oanh.” Vô số ngọn lửa thiêu đốt bùng lên, Nguyệt Quang Điểu kêu lên mấy tiếng chói tai, cắt qua hư không.
Hai thân ảnh từ xa bước tới, trong chớp mắt liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Một con lại một con Nguyệt Quang Điểu bị đốt cháy, rơi xuống đất.
Nhìn thấy một đám Nguyệt Quang Điểu bức mình chật vật như vậy lại bị Mộ Thần dễ dàng giải quyết, Tưởng Phong thở ra một hơi, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác mất mát.
So với Mộ Thần, hắn kém quá xa.