Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 298 :

Ngày đăng: 15:06 18/04/20


“Đã xảy ra chuyện gì? Sao các ngươi lại biến thành bộ dạng này?” Diệp Thạch hỏi Tưởng Phong.



“Chúng ta tìm được một cái di tích, sau đó phá vỡ trận pháp bên ngoài di tích, ai biết đâu, trận pháp vừa vỡ thì cả một đám Nguyệt Quang Điểu liền bay ra.” Tưởng Phong lòng còn sợ hãi nói.



Nguyệt Quang Điểu lục cấp tương đương với cấp độ võ hoàng của nhân loại, một hai con thì vẫn còn có thể giải quyết, nhưng một đám lớn như vậy, quả thực đáng sợ.



Đương nhiên, đối bọn họ mà nói Nguyệt Quang Điểu giống như hồng thủy mãnh thú, nhưng đối với Mộ Thần và Diệp Thạch mà nói, đó cũng chỉ là một bang lính tôm tướng cua, tùy tay cũng có thể nghiền chết.



Ánh mắt của Diệp Thạch lóe lên một màu tím, lẩm bẩm: “Là Lục Liên Điệp Trận.”



“Bạch thiếu, Lục Liên Điệp Trận là gì vậy?” Nữ tu bên cạnh Tưởng Phong hỏi.



“Chính là một vòng trận pháp, vòng ngoài cùng là trận pháp thượng phẩm lục cấp, trong vòng, trận pháp theo thứ tự là thất cấp nhất phẩm, thất cấp trung phẩm, thất cấp thượng phẩm, thất cấp cực phẩm, bát cấp sơ cấp. Trận pháp bát cấp ở bên trong hẳn là đang bảo hộ một đồ vật rất quan trọng.” Ánh mắt của Diệp Thạch lóe lên quang huy mãnh liệt, nói.



Tưởng Phong nghe thấy Diệp Thạch nói vậy, bỗng cảm thấy thiên hôn địa ám.



Chỉ trận pháp ngoài cùng bị phá mà đã bay ra mấy thứ như Nguyệt Quang Điểu, nếu như bên trong trận pháp bị đánh vỡ, còn không biết có bay ra mấy cái nguy hiểm gì đâu.



Bọn họ có thể phá được trận pháp lục cấp cao cấp vòng ngoài cùng đã là rất khó, bên trong trận pháp, dù muốn cũng không cách nào động đến.



Ánh mắt Diệp Thạch phát lên tia sáng nhìn đại trận, lại nhìn qua phía Mộ Thần.



Trong lòng Mộ Thần dâng lên vài phần hồ nghi, hắn vừa thấy ánh mắt của Diệp Thạch, liền biết Diệp Thạch đối với đồ vật bên trong đó cảm thấy hứng thú.



Thật ra, có rất nhiều vật khiến Diệp Thạch hứng thú, nhưng bất quá cũng chỉ là như vậy, nhưng lần này y lại thật sự muốn có được đồ vật ở bên trong trận pháp kia.



“Đa tạ Mộ thiếu và Bạch thiếu đã cứu mạng, bảo vật ở bên trong không phải thứ bọn ta có thể mơ đến, cơ duyên của bọn ta đại khái không có ở đó, đành phải tìm nơi khác mà thôi.” Tưởng Phong cười khổ nói.



Tưởng Phong đương nhiên hiểu ý, Diệp Thạch nhìn là biết có ý với đồ vật ở bên trong trận pháp, nếu bọn họ còn lưu lại ắt sẽ trở thành vật cản đường.



Diệp Thạch gật gật đầu, vô cùng thành khẩn nói: “Cơ duyên bên trong bí cảnh rất nhiều, các ngươi nhanh đi tìm những thứ khác đi.”



Tưởng Phong nhìn biểu tình không thể chờ thêm của Diệp Thạch, khóe miệng run rẩy, mang theo đoàn người rời khỏi.



Mộ Thần nhìn thấy đoàn người của Tưởng Phong đã đi xa, bất đắc dĩ cười: “Bên trong rốt cuộc là có cái gì mà làm ngươi hứng thú đến vậy?”



Diệp Thạch cười cười, thần thần bí bí nói với Mộ Thần: “Là Nguyên Thủy Trận Văn.”
Lúc trước Diệp Thạch có thể bố trí cái trận pháp bát cấp kia là hoàn toàn dựa vào may mắn, trận pháp thuật của y chỉ vừa mới đột phá bát cấp, bát cấp cấp thấp, đối với Diệp Thạch mà nói, rất khó khăn.



Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, chợt mỉm cười: “Không nóng vội, từ từ rồi phá, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, từ từ rồi cũng sẽ phá được thôi, dù sao trong tay của chúng ta cũng đã có rất nhiều đồ tốt rồi.”



Diệp Thạch gật gật đầu “Được.”







Mộ Thần để Diệp Thạch từ từ phá, tiến độ của Diệp Thạch quả thật rất chậm. Thứ như trận pháp bát cấp, nếu có thể phá bỏ dễ như vậy thì cũng đã không phải là trận pháp bát cấp.



Diệp Thạch có thể từ từ phá trận, những người khác cũng có thể chờ xem, không qua mấy ngày, đã có người lục tục chạy tới cầu Diệp Thạch giúp đỡ.



Tuy rằng Diệp Thạch cảm thấy phá trận tương đối quan trọng, nhưng mà mỗi lần có người mang đến linh mạch, linh thảo quý giá tới cửa xin giúp đỡ, hai mắt Diệp Thạch lại lóe sáng, không thể kiềm chế được.



Để tiện kiếm tiền, Diệp Thạch còn đem Linh Tông Trận dọn đến bên ngoài trận pháp Lục Liên Điệp.



Vì để tiện cho việc thôi diễn trận pháp, Diệp Thạch và Mộ Thần xây một căn phòng để ở bên cạnh trận pháp Lục Liên Điệp, ở chung quanh bố trí rất nhiều cấm chế.



Bạch Thừa Phong nhìn Diệp Thạch giúp người ta thăng cấp, phẫn nộ nói, “Tiểu tử Diên Tinh này, làm việc quá không đàng hoàng.”



Ô Phượng nói: “Làm vậy đúng là kiếm không ít, không cần mua bán mà một vốn bốn lời.”



Chậc chậc, mấy ngày nay, Mộ Thần và Diệp Thạch thật sự kiếm được vô cùng nhiều.



Thật giận Ô Phượng nàng nhiều năm vất vả như vậy, Mộ Thần và Diệp Thạch chỉ sống trong đó có một tháng mà thân gia của cả hai hiện tại cũng có thể so sánh bằng nàng, còn có thể hơn ấy chứ.



Diệp Thạch ra ngoài, cái gì cũng không cần làm, chỉ dựa vào trận pháp này có thể cả đời cũng không cần lo ăn mặc.



“Những đồ vật nhỏ đó tuy rằng không tồi, nhưng mà làm sao có thể so sánh với Nguyên Thủy Trận Văn!” Bạch Thừa Phong không cho là đúng.



Bạch Thừa Phong đối với chuyện Diệp Thạch lấy hạt không lấy dưa hấu vẫn canh cánh trong lòng, Bạch Thần Tinh ngược lại vô cùng lạc quan, trận pháp thất cấp vừa mở ra, thoát ra nhiều yêu thú thất cấp cao giai như vậy, ai biết sau khi mở trận pháp bát cấp ra rồi sẽ có thứ gì thoát ra.



Hà Hiền nhìn hình ảnh Diệp Thạch qua màn hình, trong lòng vô cùng khẩn trương.



Diệp Thạch có quan hệ không tồi với Trận Pháp Tháp, Mộ Thần cũng có thể miễn cưỡng tính là người của Trận Pháp Tháp, nếu như hai người kia thật sự tìm được Nguyên Thủy Trận Văn, cũng không biết khi bọn họ đi ra có thể mượn nghiên cứu một chút không.