Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 299 :

Ngày đăng: 15:06 18/04/20


Là ai? Là ai lén lút dùng sạchnguyên thạch thượng phẩm!!?” Linh Tháp trung, Tháp Linh khóc không ra nước mắt rống lớn.



Diệp Thạch chột dạ sờ sờ tay áo, Tháp Linh cần nguyên thạch, Thư Linh đồng dạng cũng cần nguyên thạch, hơn nữa miệng Thư Linh tương đối điêu, không phải nguyên thạch thượng phẩm sẽ không dùng, nếu như loại nguyên thạch nào Thư Linh cũng thích, y cũng không đến mức làm như vậy. Giờ tự dưng thiếu nhiều nguyên thạch thượng phẩm như vậy, Tháp Linh không phát hiện ra mới là lạ.



“Không phải chỉ là thiếu chút nguyên thạch thượng phẩm thôi sao, nhìn ngươi kích động chưa kìa.” Mộ Thần thản nhiên nói.



Tháp Linh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Mộ Thần, “Tháp chủ đại nhân, thiếu nhiều nguyên thạch thượng phẩm như vậy mà ngươi không kích động sao? Đây chính là nguyên thạch thượng phẩm đó! Đây không phải là đồng nát đâu!”



Chuyện Thư Linh cần nguyên thạch, Diệp Thạch đã sớm báo cáo với Mộ Thần, thứ như khí linh, nếu như suy yếu lâu thì sẽ tiêu tán, một khi tiêu tán, giá trị quyển sách trận pháp trên tay Diệp Thạch tất nhiên sẽ rớt xuống, bởi vậy, biết được Thư Linh cần nguyên thạch, Mộ Thần liền nói với Diệp Thạch là cứ việc dùng.



Sợ Tháp Linh bão nổi, Mộ Thần và Diệp Thạch đều ăn ý che giấu chuyện Thư Linh, thế nhưng, phẩm vị Thư Linh quá cao, nguyên thạch cấp thấp chướng mắt, nguyên thạch trung phẩm cũng chướng mắt, nguyên thạch thượng phẩm lại hấp thu không ít…



Dù đôi mắt Tháp Linh đều sắp bị một thân “thịt” kia lấp kín nhìn không được, nhưng ánh mắt vẫn khá là sáng.



“Mỗi ngày nguyên thạch đều giảm rất nhiều! Đây cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.” Mộ Thần thong dong nói.



Nghe thấy lời Mộ Thần nói, gương mặt Tháp Linh liền vặn vẹo một chút, nguyên thạch trong Linh Tháp mỗi ngày đều bị nó gặm mất rất nhiều, nhưng thứ nó ăn đều là hàng cấp thấp thôi!



“Tháp chủ đại nhân, lần này không giống, chúng ta nhất định phải đem đầu sỏ gây tội bắt lấy, thứ này ăn quá nhiều, nếu tiếp tục đề nó ăn hết như vậy, ngươi sẽ biến thành quỷ nghèo, ngươi muốn về sau ngay cả một con gà quay cũng mua không nổi sao?” Tháp Linh lời lẽ chính nghĩa nói.



Mộ Thần không cho là đúng: “Có ngươi ở đây, ngươi còn sợ ta không biến thànhquỷnghèo à? Yên tâm, ta dù sao đã định trước là quỷ nghèo, đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi, không cần lo lắng.”



Tháp Linh: “…”



Mộ Thần ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, nuôi một Tháp Linh, hiện tại lại phải nuôi thêm một Thư Linh, nguyên thạch có nhiều hơn nữa cũng không đủ!



Tháp Linh chuyển động mắt, mãnh liệt nhìn qua Diệp Thạch, Diệp Thạch thấy Tháp Linh mãnh liệt nhìn mình, chợt giật thót mình.



“Ngươi nhìn ta như vậy làm chi!” Diệp Thạch tràn đầy vô tội.



“Là ngươi, là ngươi, chính là ngươi!Tháp chủ đại nhân chỉ có khi gặp phải chuyện của ngươi, mới có thể giống như đầu óc bị nước vào. Nam nhân trong tình yêu đều là ngu xuẩn hết!” Tháp Linh nức nở khóc rống lên.



Diệp Thạch có chút ngại ngùng, lại có chút ngọt ngào.”Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”



“Trên người ngươi có một cỗ khí tức đặc biệt, khí tức đồng loại.” Tháp Linh nức nở một hồi, lại như hổ rình mồi mà nhìn Diệp Thạch.


Mộ Thần híp mắt, “Năm người Mộ Dung Phong liên thủ hẳn là khó đối phó đúng không?”



Liệt Hình Thiên gật đầu: “Vốn là như vậy, nhưng mấy người bọn họ bị trúng độc bởi mấy tu luyện giả đến từ Vương Cốc, mà độc trong người Thạch Kinh Thiên hình như thanh lọc không đủ, cuối cùng, lúc năm người liên thủ thì phát tác, lộ ra chỗ hổng, ta thừa dịp giết Mộ Dung Phong.”



Diệp Thạch mở to mắt nói: “A! Ta biết rồi, trong năm người Trang Cẩn, Mộ Dung Phong biết luyện đan, nhưng hắn cũng là người nhìn Thạch Kinh Thiên không vừa mắt nhất.Nhất định Mộ Dung Phong đã cho Thạch Kinh Thiên giải độc đan có vấn đề, hại Thạch Kinh Thiên xảy ra chuyện khi đánh.Đúng là tự làm bậy, không thể sống!”



Mộ Thần khoanh tay, không phủ nhận.



Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, hỏi: “Mộ Thần, ngươi cảm thấy ta đoán đúng không?”



Mộ Thần cười: “Ai biết được, chỉ có thể nói là có loại khả năng này.Liệt thiếu, ngươi nghĩ Thạch Kinh Thiên là thật sự độc tính phát tác, hay là cố ý?”



Diệp Thạch mở to mắt: “Cố ý? Sao hắn lại muốn cố ý làm như vậy?”



“Có lẽ là bị đám ngườiMộ Dung Phong áp chế quá nhiều, tâm lý xảy ra vấn đề, muốn nhân cơ hội thoát thân.” Mộ Thần trả lời.



“Có loại khả năng này sao?” Nếu như Thạch Kinh Thiên vẫn cùng đám người Mộ Dung Phong chung một chỗ, hắn sẽ có hy vọng đạt được minh văn tháp ở Trung Châu, hắn bỏ được chỗ tốt lớn như thế?



“Đây không phải là không có khả năng.” Mộ Thần nói.



Diệp Thạch nghĩ nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đúng rồi! Trang Cẩn chỉ có một, mà bốn người Mộ Dung Phong lại có quan hệ tốt, Thạch Kinh Thiên chỉ có một mình.Lúc bọn họ chia nhau làm Trang Cẩn, bốn người Mộ Dung Phong khẳng định gắn bó một đường, Thạch Kinh Thiên lại thường xuyên bị bọn họ để qua một bên, nhìn thấy mà ăn không được, nghẹn lâu nên tâm lý biến thái.”



Mộ Thần: “…”



Liệt Hình Thiên: “…”



Ngoài bí cảnh, Ô Phượng nhìn Diệp Thạch phát âm, trong lòng chấn động run rẩy, Diệp Thạch đang nói cái gì vậy! Lúc nói mấy lời này, sắc mặt Diệp Thạch vậy mà không biến sắc chút nào, không biết Mộ Thần đang có biểu tình gì.



Ô Phượng nhìn qua Thạch Vi, chỉ thấy sắc mặt Thạch Vi xanh mét cả lên.



Đôi mắt Mộ Thần chuyển vài vòng trên người Diệp Thạch, lại đưa ánh mắt quay lại đến Liệt Hình Thiên, “Liệt thiếu, ngươi thấy sao?”



Liệt Hình Thiên nhíu mày: “Ta cũng không dám xác định, nhưng thời gian Thạch Kinh Thiên xảy ra chuyện xác thực có hơi đúng dịp.”



Mộ Thần cười: “Như vậy à, ta hiểu rồi.”