Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 300 :
Ngày đăng: 15:06 18/04/20
“Mộ Dung Phong bị ngươi thừa dịp giết lung tung, vậy mấy tên còn lạithì sao?” Diệp Thạch tò mò hỏi.
“Mộ Dung Phong chết, bọn họ bị phá vây, lập tức chạy trốn.” Liệt Hình Thiên thản nhiên trả lời.
“Trang Cẩn thì sao?” Diệp Thạch hỏi.
Nghe thấy vấn đề Diệp Thạch hỏi, Mộ Thần cũng nhịn không được mà tò mò, trước đó Trang Du tựa như con gián đánh không chết, hiện tại không biết Trang Cẩn như thế nào… Không biết mệnh có đủ cứng hay không.
“Trang Cẩn chạy trốn, hắn trốn nhẹ nhàng nhất.” Liệt Hình Thiên có chút thổn thức mà nói.
Diệp Thạch không hiểu: “Hắn trốn nhẹ nhàng nhất? Không phải là hắn yếu nhất sao?” Trang Cẩn tiểu bạch kiểm kia hình như chỉ là võ hoàng thôi mà?!
Liệt Hình Thiên nói: “Không sai, nhưng trên người hắn hẳn là có phù truyền tống hay thứ gì đó, ngay lúc tính mạng gặp nguy hiểm, thứ này liền khởi động ngay.”
Mộ Thần cong khóe miệng, có chút châm chọc: “Hắn dù sao cũng là ngườiMệnh Tộc, Mệnh Tộc chắc chắn cũng sẽ cho hắn một chút thủ đoạn bảo mệnh.”
“Đám người Mộ Dung Vũ sao rồi?” Diệp Thạch hỏi.
Liệt Hình Thiên có chút khinh thường nói: “Liên thủ của năm người bọn họ vừa vỡ, chiến lực liền giảm đi, hiện tại từng người đều chạy thoát thân, có rất nhiều người đang đuổi giết bọn họ.”
Diệp Thạch có chút đắc ý nói: “Xem ra chỉ cần đủ thời gian là có thể bị tiêu diệt từng bộ phận.” Mộ Dung Phong chết, hẳn là những tên còn lại cũng sống không được bao lâu.
“Chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy, trước đó khi đối phó bọn họ, đã có ba võ tôngchết.” Liệt Hình Thiên nhíu mày nói.
Mộ Thần nhẹ hít một hơi: “Thật sự là… tiếc.”
Sắc mặt Liệt Hình Thiên lại vô cùng bình thản, đám Mộ Dung Phong nếu dễ đối phó như vậy, Mộ Thần cũng sẽ không phát ra giải thưởng cao như thế. Võ giả là những kẻ vùng vẫy giành sự sống với ông trời, khi nào chết đi ai cũng không rõ.
Muốn có đan dược bát cấp, sao có thể không mạo hiểm.
Mộ Thần kiểm tra đầu người Mộ Dung Phong, xác định không có vấn đề mới ngẩng đầu, nói với Liệt Hình Thiên: “Hiện tại đan dược bát cấp trong tay ta chỉ có ba loại là Kim Dương Đan, Linh Tâm Đan với Tôn Ý Đan, ngươi muốn loại nào?”
Liệt Hình Thiên áp chế kích động trong lòng, nói: “Ta muốn Kim Dương Đan và Tôn Ý Đan.”
Mộ Thần gật đầu, đưa hai viên đan dược cho Liệt Hình Thiên.
Liệt Hình Thiên nhận đan dược, tâm tình bốn bề sóng dậy, chiếm được Kim Dương Đan, hắn sẽ rất nhanh trở thành võ tông tam tinh. Trước đó không lâu hắn còn đang đau khổ giãy dụa vì không tiến vào võ tông được, nhưng hiện tại, hắn có được tiền đồ càng rộng lớn hơn. Liệt Hình Thiên nhớ tới đoạn thời gian trước, chợt có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Mộ Thần cười: “Có thể.”
“Đa tạ Mộ thiếu.” Đám Tổ Dương lập tức kinh hỉ.
Ngoài bí cảnh, cả đám võ tôn nhất thời nổ tung, “Năm viênTôn ÝĐan, là năm viênTôn ÝĐan đó!”
Mộ Thần đưa linh hồn lực vào trong nhẫn không gian, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì nói với Diệp Thạch: “Thạch Đầu, mượn trước Tôn Ý Đan của ngươi một chút, hôm nào ta luyện thêm một lò sẽđưa lại cho ngươi một viên.”
Diệp Thạch sửng sốt, lập tức lắp bắp: “Viên, viên đan dược kia, đan dược kia némrồi…”
Mộ Thần: “…”
Bạch Thần Tinh: “…”
Đôi mắt Ô Phượng lóe sáng, không dám tin nhìn Diệp Thạch, chẳng lẽ quả thực ăn luôn rồi?!
Đm người Tổ Dương cũng nhìn Diệp Thạch, sắc mặt trông vô cùng kỳ lạ.
Mặt Mộ Thần lạnh xuống, “Có phải ngươi thừa dịp ta không chú ý, đã lén ăn rồi?” Diệp Thạch có thói quen ăn vụng đan dược, Mộ Thần đã sớm biết, thể chất Linh tộc khác với thường nhân, cộng thêm Diệp Thạch cũng chưa xảy ra vấn đề gì, Mộ Thần vẫn luôn mở một con mắt, nhắm một con mắt.
Ánh mắt Diệp Thạch mơ hồ, “… Ném rồi.”
Mộ Thần một phát bắt được tay Diệp Thạch, “Ta đã nói là không thể ăn, sao ngươi lại không nghe?” Sao hắn lại nhất thời mềm lòng mà đưa Tôn Ý Đan cho Diệp Thạch cơ chứ?
Diệp Thạch tràn đầy ủy khuất nói: “Mộ Thần, ngươi hung dữ với ta…”
Mộ Thần buông tay ra, sắc mặt vẫn khó coi như trước, nhưng giọng nói lại hạ xuống: “Xin lỗi, nhưng mà…”
Diệp Thạch ủy khuất nói: “Ta giống như bị bệnh vậy á, cứ thấy đói, ăn thiệt nhiều cũng không đủ no, ta vừa thấy Tôn Ý Đan liền muốn ăn…” Cũng thật lạ, vừa ăn hết Tôn Ý Đan, y lại khá hơn nhiều, không còn lúc nào cũng đói bụng.
Mộ Thần nhíu mày: “Sao ngươi không nói sớm?”
Diệp Thạch bất an nhìn Mộ Thần: “Ngươi vẫn luôn rất bận rộn…”
Mộ Thần: “… Ngươi có còn không thoải mái không?”
Diệp Thạch lắc lắc đầu: “Không có.”