Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 319 :

Ngày đăng: 15:07 18/04/20


Bạch Thần Tinh mang theo Khúc Khôn, Mộ Thần, Diệp Thạch tới Đỉnh Khí Các, Đỉnh Khí Các là một tiệm pháp khí cao cấp nhất ở Trung Châu, pháp khí cấp thấp nhất trong tiệm cũng là pháp khí lục cấp.



Trong Đỉnh Khí Các có một quầng sáng, trên đó không ngừng thoáng hiện hình ảnh các loại pháp khí trong tiệm, bên cạnh hình ảnh còn có viết giới thiệu về pháp khí.



Trong tiệm có đủ loại pháp khí, tràn đầy màu sắc, khiến người ta không kịp nhìn.



Khúc Khôn đi dạo một vòng trong tiệm, sắc mặt không hề biến ảo.



“Ông ngoại thấy thế nào?” Diệp khôn tiến đến bên cạnh Khúc Khôn hỏi.



Khúc Khôn lắc lắc đầu, tức giận nói: “Không thế nào hết. Hắc điếm!” Mắc muốn chết! Tiến vào loại tiệm này, Khúc Khôn liền khắc sâu minh bạch cái gì gọi là ‘người nghèo’.



Tinh phẩm ở nước ngoài khó gặp, ở trong này lại chỉ như là hàng giá rẻ, nơi nơi đều đặt, đây chính là chênh lệch của Trung Châu với nước ngoài! Khó trách đám người Trung Châu khinh thường người nước ngoài, chênh lệch quá lớn cơ mà. Đi vào tiệm này xong, Khúc Khôn cảm thấy rõ ràng chính mình là một tên nhà quê.



Diệp Thạch không để bụng: “Ông ngoại không cần lo lắng, phụ thân có tiền, ngài đểphụ thân mua là được.”



Khúc Khôn gật đầu: “Ừ, đúng rồi, trên mặt phụ thân ngươi chính là viết:‘Ta là dê béo mau tới chém ta đi’ cơ mà.”



Bạch Thần Tinh: “…”



Mộ Thần: “…”



Diệp Thạch liếc mắt nhìn Bạch Thần Tinh một cái: “Ông ngoại không cần lo lắng, phụ thân rất lợi hại, người khác không dám chém hắn đâu. Ngài có nhìn trúng cái gì không?”



Khúc Khôn khoanh tay, vẻ mặt kiêu căng không ai bì nổi: “Không có, ta đây cái cấp bậc, pháp khí thất cấp đã không lọt mắt ta, pháp khí bát cấp thì coi như thông qua, nhưng mà ở đây chỉ có ba kiện pháp khí bát cấp, một kiện là cung, một kiện là phi châm, còn một kiện là giỏ hoa, cũng không thích hợp với ta.”



Bạch Thần Tinh: “…”



“Ánh mắt ông ngoại thật tốt.” Diệp Thạch tràn đầy tán thưởng mà nói.



Mộ Thần cúi đầu nghĩ, một kiện cũng không nhìn chính là ‘ánh mắt tốt’? Từ khi nào ‘ánh mắt tốt’ được đánh giá thế này rồi?



Bạch Thần Tinh hỏi chủ tiệm: “Còn có pháp khí bát cấp nàokhác không?”



Chưởng quầy liếc mắt nhìn Khúc Khôn một cái, thầm nghĩ, thực lực người này chỉ ở võ tông, nhưng khẩu khí lại thật sự rất lớn, pháp khí thất cấp cũng không nhìn vào mắt, còn không phải là pháp khí bát cấp thì không cần.



Cũng không biết Bạch Thần Tinh sống như thế nào, thế mà còn phụ họa với một võ tông.



“Pháp khí bát cấp trong tiệm chỉ có ba kiện này.” Chưởng quầy có chút xấu hổ nói.



Diệp Thạch nhìn Khúc Khôn, Khúc Khôn chắp tay sau lưng, vẻ mặt lười biếng.


Mộ Thần cùng Bạch Thần Tinh liếc mắt nhìn nhau một cái, sắc mặt đều có chút vội vàng.



“Ta thật cầm đi đó nha.” Diệp Thạch suy nghĩ, thăm dò nói với Lăng Xuyên.



Lăng Xuyên ôn hòa cười cười với Diệp Thạch: “Cầm đi, nếu muốn thứ khác cũng có thể nói với ta.”



“Lần sau rồi nói.” Diệp Thạch sung sướng cười, đuổi theo Khúc Khôn ra ngoài.



Bạch Thần Tinh cùng Mộ Thần bất đắc dĩ, từ biệt Lăng Xuyên, liền đi ra ngoài.



Nhìn đám người Bạch Thần Tinh rời đi, trong tiệm cũng lập tức đi sạch.



“Xuyên đại nhân, sao ngài lại đột nhiên đến đây?” Chưởng quầy thăm dò.



Lăng Xuyên thản nhiên nhìn chưởng quầy, không nói gì.



Chưởng quầy nhất thời có chút xấu hổ: “Xuyên đại nhân, cái người Khúc Khôn kia thật sự không thể tưởng tượng nổi, nghe nói hắn vẫn luôn ở nước ngoài, gần đây mới đến Trung Châu, một chút quy củ cũng không hiểu.”



Đôi mắt Lăng Xuyên lạnh như băng nhìn chưởng quầy: “Khúc Khôn là loại người nào, là ngươi có thể bình luận được sao?”



Chưởng quầy: “…”



Lăng Xuyên nhìn theo bóng dáng Khúc Khôn, âm thầm nghĩ, người mà mình làm thế nào cũng tìm không thấy, làm thế nào cũng tìm không đúng, thì ra căn bản không phải là người Trung Châu.



Lăng Xuyên giơ tay lên, nhìn lòng bàn tay của chính mình, khóe miệng nổi lên nụ cười sáng lạn, vừa rồi lúc hắn giao thanh kiếm cho Diệp Thạch, hắn cảm nhận được khí tức huyết mạch tương liên, tuyệt đối không sai.



Trưởng bối trong tộc gần đây luôn ao ước Bạch gia vận khí tốt, nhiều thêm một Bạch Diên Tinh dòng chính, còn bắt được một thiên tài luyện dược sư về Bạch gia.



Kỳ thật Bạch Diên Tinh là cháu của mình, thật muốn tính lên, Bạch Thần Tinh còn phải gọi hắn một tiếng “nhạc phụ” đâu. Nhưng mà, hình như Khúc Khôn có thành kiến rất lớn với hắn, muốn nhận về, chỉ sợ không dễ dàng.



Năm đó mình xuống tay với Khúc Khôn đúng là hơi ngoan độc.



Thế nhưng, lúc ấy mình bị trúng độc, căn bản là không có lý trí gì.



Lăng Xuyên nhớ rõ lúc ấy cả người mình như là bị hỏa thiêu, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là muốn đem mọi thứ trong ánh mắt xé thành mảnh nhỏ.



Khúc Khôn chính là khi đó xâm nhập vào tầm mắt của hắn, khuôn mặt bánh bao tròn tròn của đối phương ánh vào mi mắt, khiến cho dục vọng trong lòng hắn cường thịnh chưa từng có.



Lăng Xuyên nhớ rõ lúc trước Khúc Khôn từng vô cùng phản kháng, làm cho mình phải đánh một trận nhẹ mới hết phảng kháng, đối phương luôn luôn khóc, khóc như muốn tắt thở vậy…



Nhớ tới chuyện này, trong lòng Lăng Xuyên liền có vài phần không được tự nhiên