Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 320 :
Ngày đăng: 15:07 18/04/20
Diệp Thạch đi không bao lâu, liền đuổi theo Khúc Khôn.
Khúc Khôn nhìn thanh kiếm trên tay Diệp Thạch, mí mắt nhảy nhảy, tràn đầy buồn bực nói: “Sao ngươi lại thu kiếm của người ta?”
“Hắn tự mình cho mà, không cần cũng uổng.” Diệp Thạch bồi khuôn mặt tươi cười nói.
Trong lòng Khúc Khôn phiền muộn một trận, “Vô công không thụ lộc.”
“Nói như vậy cũng không sai, nhưng mà không phải ông ngoại luôn nhớ thương muốn lấy hết tài sản của tên hỗn đản nào đó sao? Bây giờ người ta tự mình đưa lên cửa, không phải là vừa lúc sao?” Diệp Thạch nói với vẻ đương nhiên.
Khúc Khôn: “… ”
Bạch Thần Tinh cùng Mộ Thần cũng rất nhanh đuổi theo.
“Phụ thân, Mộ Thần, hai người cũng đi ra rồi.” Diệp Thạch nhìn hai người.
Bạch Thần Tinh nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Thạch, nhẹ hít một hơi, “Đi về trước rồi nói sau.”
Khúc Khôn trở lại Bạch gia, liền tức đến khó thở mà trốn vào trong Linh Tháp của Mộ Thần.
“Phụ thân, ngài tìm ta?” Diệp Thạch đưa đôi mắt nhìn Bạch Thần Tinh.
Bạch Thần Tinh gật đầu, có chút ngưng trọng nói với Diệp Thạch: “Hôm nay lúc người kia giao thanh kiếm cho ngươi, ngươi có cảm giác gì không?”
“Cảm giác gì ạ? Là rất kích động! Hắn tặng không đó! Lại còn là pháp khí bát cấp cao cấp! Thật hào phóng mà, đã lâu không có gặp được người hào phóng như vậy.” Diệp Thạch đắc chí nói.
Bạch Thần Tinh: “… ”
Bạch Thần Tinh có chút bất đắc dĩ đỡ trán, phát động huyết mạch cảm ứng, Diệp Thạch nhất thời có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
“Có phải là loại cảm giác này không?” Bạch Thần Tinh hỏi.
Diệp Thạch có chút mờ mịt trừng mắt nhìn, lập tức gật gật đầu: “Có, chính là loại cảm giác này. Nhưng hình như không có kịch liệt như vậy.”
Bạch Thần Tinh gật đầu: “Cái này thì đúng rồi. Khi đó hắn phát động huyết mạch cảm ứng, ta là phụ thân ngươi, quan hệ với ngươi gần hơn, cảm giác cũng càng kịch liệt hơn.”
Diệp Thạch trừng mắt nhìn: “Nói như vậy, người kia chính là cái tên áp ông ngoại, cũng chính là một ông ngoại khác?”
Bạch Thần Tinh chần chờ một chút: “Có loại khả năng này. Đương nhiên, cũng có khả năng người áp nhạc phụ là huyết mạch Lăng gia.” Việc này sự tình quan trọng, thật sự không thể qua loa.
Diệp Thạch vuốt cằm: “Phụ thân, cái người tên Lăng Xuyên kia có phải rất lợi hại hay không?”
Bạch Thần Tinh gật đầu: “Hơn hai mươi năm trước Lăng Xuyên đã bắt đầu tiềm tu, mấy năm nay lời đồn về hắn có rất ít, ta vẫn luôn cho rằng hắn là một võ tôn, trên thực tế, hắn đã là võ thánh.” Giữa võ thánh cùng võ thánh có cảm ứng đặc biệt, nếu không phải là Bạch Thần Tinh thăng cấp võ thánh, căn bản sẽ không phát hiện Lăng Xuyên cũng là võ thánh.
Diệp Thạch: “…” Võ thánh? Từ khi nào mà võ thánh thành cải trắng rồi? Một người lại môt người nhảy ra, cải trắng nhiều như vậy, vì sao y vẫn là võ tông?
“Ta cho rằng Trung Châu rất ít võ thánh.” Mộ Thần nhíu mày nói.
Bạch Thần Tinh: “Không nhiều lắm, nhưng cũng không ít. Chỉ là đến cấp bậc võ thánh, thứ đáng để động tâm liền ít hơn, đại đa số người đều sẽ lựa chọn ẩn nấp.”
“Ông ngoại còn đang băn khoăn tìm ông ngoại kia báo thù rửa hận đâu, nếu ông ngoại kia là võ thánh, vậy thì không có cơ hội rồi.” Diệp Thạch suy tư rồi nói.
Mộ Thần: “… ”
Bạch Thần Tinh hỏi Mộ Thần: “Nhạc phụ đang ở đâu?”
“Tại trong Linh Tháp. Ông ngoại vừa tiến vào Linh Tháp liền ngủ, đại khái là gần đây quá mệt mỏi.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch chớp mắt nói: “Ta cũng muốn tiến vào Linh Tháp.”
Diệp Thạch: “… ”
Mộ Thần: “… ”
Khúc Khôn híp mắt nói: “Chờ tới khi cũng chém chân nhân ra hơn trăm khối, khẩu khí trong lòng ta liền sẽ càng thuận.”
Diệp Thạch chần chờ một chút mới nói: “Ông ngoại, đó dù sao cũng là…” ông ngoại khác mà.
Khúc Khôn giơ kiếm lên, nói: “Ta đây trực tiếp chém cái chân thứ ba của hắn ra trăm khối!”
Mộ Thần: “…”
Diệp Thạch cau mày nói: “Ông ngoại đánh không lại.”
Mộ Thần: “…” Còn không phải sao, lúc trước chính là bởi vì đánh không lại, mới bị áp đấy thôi.
Khúc Khôn tức giận nhìn Diệp Thạch: “Ta biết đánh không lại, không cần nhắc nhở ta hoài.”
“Ta sợ ông ngoại xúc động, liền chịu thiệt.” Diệp Thạch vô tội nói.
Khúc Khôn tức giận trừng Diệp Thạch: “Ta là người dễ dàng chịu thiệt như vậy sao?”
Diệp Thạch vội lắc đầu: “Không giống, không giống. Sao ông ngoại có thể chịu thiệt được, ngài còn tự dưng kiếm được một thanh kiếm cơ mà.”
Khúc Khôn hung tợn: “Ta muốn tước hắn thành nhân côn!”
Khúc Khôn nguyên bản tưởng rằng qua nhiều năm như vậy, hận ý năm đó cũng nên tan thành mây khói rồi. Nhưng khi nhìn thấy Lăng Xuyên, Khúc Khôn mới biết được mình nghĩ quá đơn giản. Vừa thấy được người đó, ký ức ác mộng về ba ngày kia liền không khắc chế không nổi mà trồi lên, suy nghĩ muốn bổ đối phương cũng khắc chế không được.
……
Bạch Thần Tinh đi vào Linh Tháp. Khúc Khôn nhìn thấy Bạch Thần Tinh, nhất thời liền giận run cả người.
Khúc Khôn có chút xoi mói nhìn nhìn Bạch Thần Tinh, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Bạch Thần Tinh xấu hổ cười: “Ta đến là muốn báo cho nhạc phụ ngài một tiếng, Lăng Xuyên cũng sẽ đi bí cảnh.”
Khúc Khôn tức khắc nổi giận đùng đùng: “Cố ý, cố ý! Hắn đây là thị uy với ta!”
Diệp Thạch chớp chớp mắt, nói: “Ông ngoại không cần nghĩ như vậy. Có lẽ ông ngoại kia là không yên lòng ngài thì sao.”
Khúc Khôn nhìn Bạch Thần Tinh: “Vào trong bí cảnh rồi, ngươi tìm cơ hội nào đó đánh tên kia một trận, đánh gần chết là đủ rồi.”
Bạch Thần Tinh xấu hổ nói: “Ta không chắc là có thể trấn trụ hắn không…”
Khúc Khôn tức giận: “Ngươi thật vô dụng!”
Bạch Thần Tinh cúi đầu nghĩ, tục ngữ nói đúng, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành. Vô luận là Khúc Khôn hay Lăng Xuyên thì đều là nhạc phụ của hắn. Hắn hiện tại nghe xong Khúc Khôn, ra tay với Lăng Xuyên, qua một thời gian ngắn, Lăng Xuyên cùng Khúc Khôn lăn tới một chỗ, hắn liền không đứng ở đâu được.
“Ông nội, nghe nói ông ngoại kia là võ thánh.” Diệp Thạch nói.
“Võ thánh? Vì sao một tên rác rưởi cũng có thể trở thành võ thánh? Võ thánh ở Trung Châu các ngươi không đáng giá như vậy?” Khúc Khôn nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Thần Tinh bất đắc dĩ nói: “Lăng Xuyên là đệ nhất thiên tài trong mấy vạn năm nay, năm đó từng kinh diễm toàn bộ Trung Châu.”
Khúc Khôn liếc mắt xem thường đầy ghét bỏ: “Nghe nói ngươi chính là đệ nhất thiên tài trong mấy vạn năm nay của Bạch gia? Người Trung Châu các ngươi đúng là thích nói ngoa.”
Bạch Thần Tinh: “…”