Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 32 : Hội đấu giá chấm dứt

Ngày đăng: 15:02 18/04/20


Trong ghế lô, Mộ Viễn Phong chậm rãi uống ngụm trà, khí định thần nhàn nói: “Người trước đó cạnh tranh Băng Liên Thủy cùng tiểu nha đầu Thủy gia hình như là Trần gia Trần Mạc Nhiên?”



“Chính là hắn.” Mộ Viễn Hàng cười cười trả lời.



“Kiếp phù du nhiều hận thù ít vui vẻ, chỉ vì muốn người mình yêu nhẹ mỉm cười, Trần Mạc Nhiên ngược lại là người phong nhã.” Mộ Viễn Phong hơi chút trêu tức nói.



“Đúng vậy.” Mộ Viễn Hàng phụ họa nói.



“Phong nhã? Vì một song nhi mà tiêu tiền như rác, không biết trời cao đất rộng, quả thực là chuyện cười, còn gọi phong nhã cái gì.” Mộ Kha âm trầm nói.



Mộ Viễn Phong cúi đầu, nhẹ nhàng thở ra một hơi, trình độ hồ nháo trước kia của nhi tử nhà mình, so với Trần Mạc Nhiên chỉ có hơn chớ không kém, vừa rồi Mộ Viễn Phong vẫn luôn lo lắng Mộ Thần sẽ nhảy ra cạnh tranh, hên là Mộ Thần không có làm như vậy.



Mộ Viễn Hàng nhíu mày nhìn Mộ Viễn Phong, trước kia Mộ Thần không biết kiêng nể gì, hiện tại xem tình huống này, hẳn đúng là thật sự đổi tính rồi.



“…”



Trong ghế lô của gia chủ Trần gia.



Trần Hàn Sinh lạnh lùng nói: “Triêu Hòa, con quản giáo nhi tử con như thế nào vậy? Để cho nhi tử con vì một song nhi mà náo loạn với tiểu công chúa Thủy gia? Thật sự là chuyện cười.”



Trần Triêu Hòa nhìn thấy ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của vài huynh đệ, mặt đỏ lên, trả lời: “Là do con dạy bảo không tốt, sau này con nhất định sẽ quản giáo nó nghiêm hơn.”



Trần Hàn Sinh gật đầu, lạnh lùng nói: “Nó đã không còn nhỏ rồi, Mộ gia Mộ Thần cũng đã biết tiến tới, không còn hồ nháo, nó lại vẫn còn tính tình này.”



“Tâm tính Mạc Nhiên vẫn còn là tiểu hài tử, Mộ Thần có thể cải biến, nó cũng có thể cải biến ạ.” Trần Triêu Hòa nói.



Trần Hàn Sinh lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Triêu Hòa, “Hy vọng là như thế.”



… …



“Vật phẩm tiếp theo chính là đan lô cấp hai – Tử Vân Lô, giá khởi điểm là năm trăm nguyên thạch.” Một cái đan lô màu tím được đặt ở trên đài, bên ngoài đan lô vẽ từng hình đám mây, trông dị thường đẹp đẽ quý giá.



Đấu giá sư vừa dứt lời, đã có người tăng giá lên một ngàn.



Sắc mặt Mộ Thần lập tức buộc chặt, trực tiếp hô: “Hai ngàn.”



Giá hai ngàn nguyên thạch không có dọa được mọi người, giá cả không ngừng tăng lên tới ba ngàn.



Mộ Kha nhíu mày, “Hình như Thần nhi đang kêu giá, nó sao lại muốn mua lò luyện đan?”



Mộ Viễn Phong cười trả lời: “Nó gần đây tựa hồ cảm thấy hứng thú đối với luyện đan, đã ồn ào muốn có một cái lò luyện đan.”



Mộ Kha có chút ngoài ý muốn hỏi: “Hả? Nó cảm thấy hứng thú đối với luyện đan?”




Mộ Thần gật đầu, “Ừm!”



“Đúng là một công việc có được nhiều tiền, nhưng mà về sau có thể có được tiền hay không thì chưa biết.” Diệp Thạch nhịn không được nói.



Mộ Thần nghiêng đầu hỏi: “Vì sao nói như vậy?”



Diệp Thạch nhún vai, “Tất cả mọi người đều nói luyện đan là công việc của kẻ có tiền, nhưng lại thập cùng nhất phú, ý là mười một người có tiền luyện đan, mười người đều thành quỷ nghèo, chỉ có một người càng ngày càng giàu có.”



Mộ Thần cười cười, đầy tự tin nói: “Ta sẽ trở thành người giàu có …”



Diệp Thạch bĩu môi nói: “Mười người nghèo kia trước khi luyện đan cũng nghĩ như vậy.”



Mộ Thần: “…” j,u,n,v,u,2,4,1,2



Hội đấu giá từ từ liền tới lúc kết thúc, rất nhanh liền mang một kiện bảo vật trong ba kiện bảo vật lên sân khấu, đó là một viên đan dược cấp ba – Phục Linh Đan, có thể trong nháy mắt bổ sung bảy thành nguyên khí cho tu luyện giả dưới võ linh, cũng là loại đan dược vô cùng trân quý, nên đan dược được định giá trên trời: một trăm ngàn nguyên thạch.



Bán đấu giá Phục Linh Đan xong, vật đấu giá tiếp theo chính là một khối yêu hạch cấp ba của Thanh Minh Xà, bị người ta lấy giá một trăm năm mươi ngàn nguyên thạch mua xuống.



Vật phẩm bán đấu giá cuối cùng chính là một bộ đấu kỹ Huyền cấp loại hạ đẳng, có người lấy ba trăm ngàn nguyên thạch ra mua tới tay.



Diệp Thạch trừng mắt nhìn, bị một đám giá trên trời làm cho kinh hãi.



“Đi thôi.” Thấy hội đấu giá đã chấm dứt, Mộ Thần kéo tay Diệp Thạch nói.



Diệp Thạch thật vất vả mới từ trong khiếp sợ mà phục hồi lại tinh thần, thấy Mộ Thần nắm tay mình cũng không giựt ra, đi theo Mộ Thần ra ngoài.



Mộ Kha từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy Mộ Thần và Diệp Thạch nắm tay nhau bước ra khỏi nhà đấu giá.



“Người bên người Thần nhi là ai vậy? Thần nhi mua thanh chủy thủ kia là vì y sao?” Mộ Kha nhíu mày, sắc mặt có chút tối tăm.



Mộ Viễn Phong cười nhắc nhở: “Phụ thân, ngài đã quên rồi à, ngài đã từng định ra một hôn sự cho Thần nhi khi còn nhỏ đó, đó là tiểu tử Diệp gia kia.”



Mộ Kha sửng sốt một chút, hỏi: “Đó là song nhi Diệp gia? Diện mạo đúng thật là có chút giống Diệp Hách. Y tới khi nào? Sao không tới gặp?”



Mộ Viễn Phong cười nói: “Tiểu tử kia hẳn là có suy tính của bản thân.”



“Nhìn bộ dáng của Mộ Thần, tựa hồ nó rất thích đứa bé kia!” Sắc mặt Mộ Kha có chút phức tạp.



Mộ Viễn Phong gật đầu đáp: “Vâng ạ. Thần nhi rất vừa lòng.”



“Thần nhi thích thì tốt.” Mộ Kha thở ra một hơi.