Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 33 : Động tâm

Ngày đăng: 15:02 18/04/20


Mộ Thần dắt tay Diệp Thạch ra khỏi nhà đấu giá, “Mộ Thần!” Bỗng một tiếng kêu quen thuộc vang lên bên tai Mộ Thần.



Mộ Thần nhìn thấy Trang Du thì nhịn không được mà cau mày. Lại là hắn? Tên Trang Du này sao lại âm hồn bất tán như vậy chứ!



Diệp Thạch nhìn thấy Trang Du, nhịn không được muốn giật tay mình ra khỏi tay Mộ Thần, Mộ Thần gắt gao nắm chặt tay Diệp Thạch lại, không để cho Diệp Thạch tránh thoát, Diệp Thạch đỏ mặt, cuối cùng cũng không kiên trì thêm.



Trang Du nhìn bàn tay hai người đang nắm, vẻ mặt hơi đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.



“Mộ Thần, vị này là ai vậy?” Trang Du cười hỏi.



“Vị hôn thê của ta.” Mộ Thần thản nhiên trả lời.



Diệp Thạch nghiêng đầu nhìn Mộ Thần, trong lòng có một cỗ tư vị nói không nên lời.



Trang Du nhìn thanh chủy thủ trên tay Diệp Thạch, nhận ra là thanh mà vừa rồi Mộ Thần mua.



“Chủy thủ không tồi!” Trang Du cười nói với Diệp Thạch.



Khi đối mặt với Trang Du, Diệp Thạch luôn có loại cảm giác xấu hổ, bây giờ bị Trang Du nhìn chằm chằm, Diệp Thạch cười gượng, tay hơi rụt lại.



“Trang thiếu còn có việc gì sao? Không có việc gì thì chúng ta đi trước.” Mộ Thần được một tấc lại muốn tiến một tấc nắm cả thắt lưng của Diệp Thạch, nói với Trang Du.



Diệp Thạch bị Mộ Thần ôm thắt lưng, nhất thời có chút khẩn trương, không được tự nhiên ở trong lòng Mộ Thần giật giật, sau cùng cũng không thoát ly ôm ấp của Mộ Thần.



Trang Du miễn cưỡng cười, “Được.”



Mộ Thần lịch sự cười chào Trang Du, dắt Diệp Thạch rời khỏi.


Diệp Thạch thấy vẻ mặt Mộ Thần suy sụp thì lòng mềm nhũn, đang muốn đáp ứng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.



Mộ Thần có chút tiếc nuối nhìn Diệp Thạch: “Có lẽ sắp tới ta sẽ bế quan luyện đan một đoạn thời gian, không thể đi gặp em rồi.”



Diệp Thạch hừ một tiếng: “Ai muốn gặp ngươi chứ!”



Mộ Thần không để ý, nhìn Diệp Thạch rồi dặn dò: “Em phải thật bảo trọng, ăn nhiều một chút.”



Diệp Thạch nắm thanh chủy thủ, bĩu môi nói: “Ta vẫn luôn ăn rất nhiều, không cần ngươi nhiều chuyện.”



Mộ Thần nở nụ cười: “Vậy… Ta đi đây.”



“Đi đi, đi đi!” Diệp Thạch không kiên nhẫn nói, Mộ Thần cẩn thận bước mỗi bước ly khai, thấy thân ảnh Mộ Thần dần dần biến mất, trong mắt Diệp Thạch nhất thời có vài phần quyến luyến.



“Thạch Đầu trở lại rồi?” Trần Đạt đi ra hỏi.



Diệp Thạch gật đầu, khuôn mặt hơi hồng.



“Mộ Thần thiếu gia đi rồi sao?” Trần Đạt hỏi.



Diệp Thạch gật đầu trả lời: “Vâng ạ.”



“Mộ Thần thiếu gia cũng không tồi đúng không?” Trần Đạt thử hỏi.



Diệp Thạch trừng mắt nói: “So với trong tưởng tượng thì tốt một chút, nhưng mà cũng không phải là rất tốt.”



Trần Đạt nghe lời nói hơi oán trách của Diệp Thạch, biết nửa câu sau của Diệp Thạch rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo.



Thấy khóe miệng Diệp Thạch gợi lên tươi cười, Trần Đạt âm thầm thở ra một hơi trong lòng, thật ra hắn cũng không trông cậy vào chuyện Mộ Thần sẽ thích Diệp Thạch, chỉ hy vọng Mộ Thần sẽ nể giao tình của Mộ Kha cùng lão gia tử Diệp Hách mà thực hiện hôn ước, cho Diệp Thạch một danh phận, hiện giờ xem ra, tình huống ngược lại tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng.



“Mộ Thần không muốn con đi tới Mộ gia à?” Trần Đạt bỗng nhiên nghĩ tới điều gì hỏi.



Diệp Thạch lắc đầu nói: “Hắn có đề cập tới, nhưng mà con không muốn đi.”



Trần Đạt nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn Diệp Thạch, “Đứa nhỏ này, sao lại cứ cố chấp như vậy chứ.”