Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 352 :
Ngày đăng: 15:07 18/04/20
“Thương thế của ngươi đã sắp khỏi chưa?” Lâm Tạ dò hỏi nhìn Mộ Viễn Phong.
Mộ Viễn Phong gật đầu: “Nhờ phúc của Thất thiếu, ta đã gần khôi phục rồi.”
“Ngươi không sao thì tốt. Sau này có tính toán gì không?” Lâm Tạ hỏi.
Mộ Viễn Phong suy nghĩ một chút, nói: “Thật ra ta là luyện dược sư, nghe nói bây giờ Bạch gia đã thành nơi hội tụ luyện dược sư, ta múôn đi qua nhìn xem.”
“Ngươi là luyện dược sư cấp mấy vậy?” Lý Phi đã sớm nghe Lâm Tạ nói rằng Mộ Viễn Phong có thể là luyện dược sư, cho nên cũng không kinh ngạc lắm.
“Ta là luyện dược sư lục cấp cấp thấp.” Mộ Viễn Phong nói.
Lâm Tạ nhướng mày, trình độ luyện đan của Mộ Viễn Phong so với y đoán thì mạnh hơn.
Lý Phi có chút thất vọng nói: “Chỉ là lục cấp cấp thấp à. Nếu như là luyện dược sư thất cấp cao cấp thì tốt rồi.”
Lâm Tạ trừng mắt với Lý Phi một cái, quay qua xin lỗi cười nói với Mộ Viễn Phong: “Xin lỗi, tùy tùng của ta không hiểu chuyện.”
Bình thường võ hoàng lục cấp, luyện đan thuật đều chỉ có ngũ cấp, lục cấp, còn tuyệt thế thiên tài giống Mộ Thần ở cấp bậc võ tông thất cấp đã là luyện dược sư bát cấp, dù sao cũng là số ít.
“Không sao, là do ta luyện đan thuật thấp kém, không giúp được Thất thiếu, đểThất thiếu thất vọng rồi.” Mộ Viễn Phong xin lỗi nhìn Lâm Tạ.
Lâm Tạ thản nhiên cười: “Không có.”
Sư phụ của Lâm Ngọc chỉ là luyện dược sư thất cấp sơ cấp liền đã được người ta kính ngưỡng, được trưởng bối gia tộc kinh kính sợ, huống chi là luyện dược sư thất cấp cao cấp.
Dung mạo của y bị hủy rất nghiêm trọng, chỉ có Phục Nhan Đan thất cấp cao cấp mới có hiệu quả, mà luyện dược sư thất cấp cao cấp, phần lớn đều là hùng bá một phương, y căn bản mời không nổi.
Trên thực tế, cho dù y có nhận thức được vị luyện dược sư thất cấp cao cấp nào, y cũng không lấy ra được dược liệu luyện chế Phục Nhan Đan.
Lâm Tạ cúi đầu nghĩ, thực ra nếu dùng sức lực của cả tộc, có lẽ cũng chưa chắc là không thể đổi được Phục Nhan Đan cho y, nhưng người trong nhà lại không muốn bỏ nhiều tâm huyết trên người y mà thôi.
Có đôi khi Lâm Tạ nhịn không được sẽ nghĩ, nếu người hủy dung là Lâm Ngọc, gia tộc có không quan tâm như thế hay không…
“Người tốt có hảo báo, Thất thiếu, dung mạo của ngươi nhất định sẽ khôi phục.” Mộ Viễn Phong nói.
Lâm Tạ thản nhiên cười, không hề để ý lắc lắc đầu: “Không hề gì.” Y đã sớm không còn suy nghĩ rằng sẽ khôi phục dung mạo được.
Nhiều năm như vậy đã nhìn quen nam nhân phụ lòng bạc tình, cũng nhìn thấy những nữ nhân chán ghét y, Lâm Tạ sớm đã nghĩ sẽ sống cô độc cả đời.
Mộ Viễn Phong nhìn Lâm Tạ, thầm nghĩ hẳn không phải là Lâm Tạ không quan tâm dung mạo, mà là cảm thấy không thể nào khôi phục, chỉ đành lành làm gáo vỡ làm muôi.
Lý Phi nhìn Mộ Viễn Phong, thầm nghĩ thật là một vị phụ thân ngốc.
“Không nói về ta nữa.Thất thiếu, quan hệ giữa ngươi với vị Bát muội kia của ngươisao lại kém như vậy? Ngươi từng đắc tội nàng ta sao?” Mộ Viễn Phong tò mò hỏi Lâm Tạ.
Lâm Tạ cười khổ nói: “Ta cũng không biết nữa.” Y cũng không biết y từng đắc tội vị Bát muội kia chỗ nào, nhưng Lâm Ngọc chính là nơi chốn nhìn y không vừa mắt.
“Chúng ta còn có bao nhiêu ngày mới đến Bạch gia?” Mộ Viễn Phong hỏi.
Lâm Tạ tính một chút, nói: “Ước chừng còn cần năm ngày.”
Mộ Viễn Phong gật đầu: “Bạch gia hiện tại nhất định rất náo nhiệt.”
Lâm Tạ nói: “Đúng vậy, có rất nhiều luyện dược sư hội tụ ở Bạch gia, bọn họ muốn gia nhập Bạch gia hoặc là Lăng gia, trở thành thành viên của một trong hai nhà.”
Mộ Viễn Phong gật đầu: “Như vậy sao.”
“Sư phụ của Lâm Ngọc cũng đến Bạch gia?” Mộ Viễn Phong hỏi.
Lâm Tạ gật đầu: “Phải vậy.”
“La Hòa chính là một tên ăn cây táo rào cây sung.” Lý Phi chen vào nói.
Lâm Tạ trừng mắt liếc Lý Phi, “Đừng có nói lung tung.” Sự kiện của La Hòa đã bị Lâm gia cấm chỉ đàm luận.
Lý Phi bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Vốn chính là vậy, còn không cho người ta nói.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Mộ Viễn Phong tò mò.
Lý Phi đầy vui sướng khi người gặp họa truyền âm kể với Mộ Viễn Phong: “La Hòa vốn là một trong nhữngluyện dược sư ngoại sính của Lăng gia, nhưng lúc Lăng gia xảy ra chuyện, hắn lại làm bộ làm tịch đoạn tuyệt quan hệ cùng Lăng gia, biểu đạt trung tâm đối với Đan Tháp, kết quả…” Lăng gia căn bản là không để La Hòa vào mắt, Đan Tháp thì sao, cũng không có để La Hòa vào mắt.
Lâm Tạ trừng Lý Phi một cái, Lý Phi liền bồi khuôn mặt tươi cười với Lâm Tạ.
Lâm Tạ cười khổ, luyện dược sư ngoại sính cùng luyện dược sư mà Lăng gia bồi dưỡng khác xa nhau, quan hệ giữa La Hòa cùng Lăng gia tương đối mỏng manh, hai bên chỉ là có chút quan hệ hợp tác, nhưng ngay cả như vậy, La Hòa vẫn có chút dấu vết vong ân phụ nghĩa.
Sau khi luyện dược sư của Bạch gia, Lăng gia lần lượt thăng cấp, La Hòa liền hối tiếc không kịp.
Lăng gia là trở về không được, vậy mà La Hòa liền có suy nghĩ kỳ lạ là muốn gia nhập Bạch gia. Hai nhà Lăng, Bạch có quan hệ thông gia, thế nên tính toán của La Hòa chung quy chỉ là chuyện cười.
Nếu La Hòa ngay lúc Lăng gia nguy nan, chuyện gì cũng không làm, như vậy đãi ngộ ở Lăng gia hẳn là đã tăng lên mấy lần rồi ấy.