Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 362 :
Ngày đăng: 15:07 18/04/20
Lâm gia.
“Người đâu! Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài!” Lâm Ngọc cất cao thanh âm, không ngừng hô.
“Bát tiểu thư, ngươi đừng gọi nữa, ngươi làm cho gia tộc gặp phải phiền toái lớn như vậy rồi mà vẫn không thể yên tĩnh được một chút sao?” Thủ vệ phụ trách trông coi Lâm Ngọc hết sức chán ghét nói.
Lâm Ngọc cắn chặt răng, trong lòng dâng lên nỗi hận thù.
Bắt đầu từ khi Lâm Ngọc được La Hòa thu làm đồ đệ thì vẫn luôn sống trong an nhàn sung sướng, được mọi người trong gia tộc kính, phủng. Nhưng hiện tại mặt của nàng bị hủy, tu vi cũng bị phế đi.
Thái độ mọi người trong gia tộc đối với nàng lập tức thay đổi, lúc trước các trưởng lão gia tộc đối với nàng ôn hoà bao nhiêu, thì hiện tại lại càng dữ tợn bấy nhiêu.
Lâm Ngọc siết chặt tay nhìn tên hộ vệ bên ngoài. Nếu như lúc trước người này dám nói với nàng như vậy, nàng đã sớm giết chết hắn. Nhưng hiện giờ, nàng lại chỉ có thể bất lực đứng nhìn.
“Bên ngoài huyên náo như vậy là có chuyện gì sao?” Lâm Ngọc cắn chặt răng hỏi.
“Bát tiểu thư hỏi nhiều như vậy làm gì? Việc này không liên quantới ngươi đâu.” Hộ vệ liếc Lâm Ngọc một cái, giọng điệu khinh thường.
Lâm Ngọc tức giận cả người phát run, lại không biết nên làm thế nào.
Chợt một nữ tử khuôn mặt quyến rũ nhưng lại có chút tiều tụy, tâm sự nặng nề đi tới, “Vương hộ vệ, ta muốncùng Ngọc nhi nói mấy câu được không?”
Vạn Linh vừa nói vừa lén lút nhét một chiếc nhẫn không gian cho hộ vệ. Hộ vệ dùng linh hồn lực xem thử nhẫn không gian, do dự một chút rồi mới nói: “Đi đi, nhưng phu nhân phải nói nhanh lên đấy.”
Lâm Ngọc nhíu mày hỏi: “Mẫu thân, trong nhà có việc vui gì sao?”
Nhắc tới chuyện này, trên mặt Vạn Linh tức khắc hiện lên vẻ phẫn hận cùng ghen tị.
“Mẫu thân, làm sao vậy?” Lâm Ngọc hỏi.
“Hôm nay Lâm Tạ xuất giá, y gả cho Mộ Viễn Phong.” Vạn Linh hết sức ghen tị nói.
“Cái gì?!!!” Lâm Ngọc siết chặt tay, khuôn mặt vặn vẹo nhìn vô cùng đáng sợ.
Lâm Tạ lại thật sự gả cho người kia?! Lúc trước nàng tính kế Lâm Tạ, kết quả lại là thành toàn cho Lâm Tạ?! Nếu sớm biết thế, nàng cần chi phải làm điều thừa.
“Diện mạo Lâm Tạ như vậy,sao Mộ Viễn Phong lại coi trọng được?” Lâm Ngọc tràn đầy không cam lòng nói.
“Lâm Tạ đã khôi phục dung mạo.” Vạn Linh mím môi nói. Tư sắc Lâm Tạ không hề kém hơn Lâm Ngọc, mà bây giờ còn dùng Phục Nhan Đan, dung nhan càng tốt hơn trước.
“Cái gì!!” Lâm Ngọc nghiến răng nghiến lợi hô một tiếng.
Tuy rằng trong lòng đã sớm đoán trước, nhưng khi được chứng thật, Lâm Ngọc vẫn có chút chịu không nổi. Rõ ràng tên đó đã ngã xuống bụi bậm, rõ ràng tên đó phải là cả đời không xoay người được cơ mà! Nàng vốn tưởng rằng Lâm Tạ đã hủy dung, đời này đều sẽ bị mọi người ghét bỏ, cho dù có gả đi được thì cũng là mệnh bị người ta xem thường.
“Hôm nay Lâm Tạ xuất giá sao? Y trở lại rồi?” Lâm Ngọc không cam lòng hỏi.
Vạn Linh cúi đầu, trong mắt hiện lên vài phần khó xử. Lâm Tạ dù xuất giá cũng không quay về Lâm gia. Lăng Trầm của Lăng gia đã thu Lâm Tạ làm nghĩa tử, cho nên, Lâm Tạ là trực tiếp lấy thân phận nghĩa tử của Lăng Trầm mà xuất giá.
Khi Lâm Tạ xuất giá, đám người Mộ Thần ai cũng không lộ diện, Bạch gia chỉ phái một quản gia tới đây đưa hai viên đan dược thất cấp.
Hai viên đan dược thất cấp! Cũng mệt Mộ Thần có mặt mũi đưa tới.
Nếu như người kết thân với Lâm Tạ chính là người khác, hai viên đan dược thất cấp đó đã là thể diện vô cùng lớn. Nhưng mà, người kết thân với Lâm Tạ là người nào cơ chứ! Đó là Mộ Viễn Phong! Là phụ thân của Mộ Thần -luyện dược sư cửu cấp đó!
Hai viên đan dược thất cấp đối với Mộ Thần mà nói chỉ là mưa bụi mà thôi!
Theo nàng biết được, khi Mộ Viễn Phong cùng Lâm Tạ làm hôn lễ, tân khách tới cửa ăn mừng có vô số kể, cao thủ võ tôn tới tham dự hôn lễ cũng có mấy chục cái.
Chỉ gia đình Mộ Thần cùng Diệp Thạch thôi là đã đưa cho Lâm Tạ cùng Mộ Viễn Phong hai cái linh mạch, tám mươi tám viên đan dược lục cấp, mười tám viên đan dược thất cấp, và tám viên đan dược bát cấp.
Nếu không phải do tu vi của Mộ Viễn Phong và Lâm Tạ quá thấp, sợ là Mộ Thần sẽ đưa càng nhiều hơn.
Vạn Linh lắc đầu nói: “Không có.”
Các trưởng bối còn tưởng rằng khi Lâm Tạ xuất giá thì khẳng định sẽ trở về. Mà chỉ cần Lâm Tạ trở về, như vậy bọn họ có gì mà không thông não được.
Nào biết, Lâm Tạ ngay cả cái mặt cũng không lộ, trực tiếp lấy thân phận nghĩa tử của Lăng Trầm, từ Lăng gia xuất giá.
Những gia tộc khác cũng là nhìn trong mắt hiểu trong lòng. Lâm Tạ từ Lăng gia xuất giá, người ta ít nhiều cũng đều biết ý Mộ Thần, thế nên không có ai hay gia tộc nào quá thân cận với Lâm gia.
Lâm Tạ sửng sốt một chút, vội vàng lắc lắc tay nói: “Ta không thể lấy, đều cho phụ thân ngươi đi.”
Mộ Thần lại nói: “Nếu mẫu phụ cùng phụ thân đã làm hôn lễ, vậy ta hẳn nênđối xử bình đẳng với các ngài.”
Lâm Tạ sửng sốt, tâm tình không khỏi có chút khó tin, thật ra thì từ hôm qua đến giờ, y vẫn có chút như lọt vào sương mù vậy.
Mộ Viễn Phong lấy một chiếc nhẫn, đeo lên ngón áp út của Lâm Tạ.
Sau đó cầm một chiếc khác, đeo lên tay mình.
“Phụ thân, kế tiếp ngài có tính toán gì không?” Mộ Thần hỏi.
Mộ Viễn Phong nói: “Bạch gia trưởng lão bảo chúng ta nên ở lại Bạch gia, các luyện dược sư ở Bạch gia có thể cùng nhau giao lưu tâm đắc luyện đan. Nhưng nghĩa phụ của Lâm Tạ thì bảo chúng ta tớiLăng giaở, Lăng gia có một hỏa trì, có thể đề cao xác xuất luyện đan và luyện khí thành công.”
Mộ Thần gật đầu nói: “Bạch gia cùng Lăng gia đều không tồi, phụ thân cùng mẫu phụ có thể ở cả hai nhà.”
Mộ Viễn Phong cười khổ nói: “Kỳ thật thì ta muốn quay về nước ngoài.”
Trung Châu mặc dù tốt, nhưng chung quy cố thổ khó ly. Bạch gia, Lăng gia mặc dù tốt, nhưng bọn họ chung quy không phải thật sự là người Bạch gia, người Lăng gia.
Mộ Thần nhíu mày, nước ngoài hiện tại bị vây ở trạng thái chỉ có thể xuất không thể tiến, Mộ Thần đương nhiên có tâm muốn nghĩ ra biện pháp để chữa trị truyền tống trận, đưa Mộ Viễn Phong về nước ngoài, nhưng thân phận Mộ Viễn Phong đã bị lộ ra ngoài, Mộ Thần thật sự không yên lòng.
Mộ Viễn Phong thấy Mộ Thần lộ vẻ khó xử thì nhanh chóng nói: “Phụ thân tùy tiện nói mà thôi.”
Mộ Thần nhìn Mộ Viễn Phong, siết chặt tay, nói: “Phụ thân chờ ta vài năm, đến lúc đó, ngài muốn đi chỗ nào ta cũng sẽkhiếnphụ thân đi thoải mái.”
Mộ Viễn Phong vỗ vỗ vai Mộ Thần: “Ngươi không cần tự khiến mình có áp lực quá lớn, phụ thân không sao.”
Lâm Tạ vươn tay cầm tay Mộ Viễn Phong.
…
Khúc Khôn lấy một miếng điểm tâm, tại phía trên điểm tâm trét một tầng mứt trái cây thật dày.
Lăng Xuyên ở bên cạnh nhìn mà ngấy, thầm nghĩ Khúc Khôn có thể ăn như vậy, nói không chừng lần này không chỉ một đứa, có khả năng là hai, cũng có thể là ba.
“Ngươi muốn ăn à?” Khúc Khôn hỏi Lăng Xuyên.
Lăng Xuyên lắc đầu: “Không, ngươi cứ ăn đi.” Hắn không thích ăn đồ ngọt lắm.
Khúc Khôn liếc Lăng Xuyên một cái, đắc ý nói: “Coi như ngươi thức thời, vốn ta cũng chảmuốn cho ngươi ăn.”
Lăng Xuyên: “…”
“Ai da! Lần này Mộ Viễn Phong kết hôn là kiếm lớn luôn. Nghe Thạch Đầu nói, tân khách đưa tặnglinh thảo bát cấp đã có hơn hai mươi gốc, chậc chậc, ta còn tưởng rằng hội đấu giá kia đãkiếm rất nhiều rồi, không nghĩ tới làm hôn lễ càng dễkiếm hơn.” Khúc Khôn gặm điểm tâm mứt trái cây, nói.
Lăng Xuyên gật đầu nói: “Đúng vậy,đúng vậy. Hôn lễ rất dễ kiếm, nếu như ngươi làm hôn lễ với ta, chắc chắn cũng có thể kiếm được rất nhiều.”
Khúc Khôn khinh thường lườm Lăng Xuyên, “Ngươi cho là ngươi là ai! Người ta là hướng về mặt mũi phía Mộ Thần mới cho nhiều như vậy, ngươi có thể so được vớiMộ Thần chắc?Ngươi nằm mơ đi!”
Lăng Xuyên: “… Ta cũng không kém mà.”
Mộ Thần là luyện dược sư cửu cấp, nhưng hắn cũng là luyện khí sư cửu cấp cơ mà. Tuy rằng luyện dược sư nổi tiếng hơn luyện khí sư một chút, nhưng cũng không hơn là bao nhiêu.
Khúc Khôn nhẹ xùy một tiếng: “Không kém á?Kém xa ấy chứ!Một tên làm nghề rèn như ngươi còn muốn cùng người ta luyện đấu đan?Ngươi si tâm vọng tưởng à!”
Lăng Xuyên: “…”
Khúc Khôn ăn điểm tâm, sau đó nói: “Ta nói nha, ngươi thật đúng là đủ gian trá. Ta nói chứ, đang êm đẹp saolại để Lăng Trầm nhận Lâm Tạ làm nghĩa tử, thì ra là đánh chủ ý tới sính lễ của Lâm Tạ.Sính lễ Mộ Thần chuẩn bị cho Lâm Tạ, toàn vào túi áo Lăng gia các ngươi hết.”
Lăng Xuyên phe phẩy cây quạt trong tay, đắc ý dào dạt nói: “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà. Còn Lâm gia kia cả nhà chướng khí mù mịt, sính lễ của Mộ Thần há có thể tiện nghi cho bọn họ.”
Khúc Khôn thấy Lăng Xuyên tươi cười đắc chí thì nhất thời bực bội, “Lâm gia không phải thứ tốt gì, nhưng Lăng gia các ngươi cũng chưa chắc là thứ tốt…”
Lăng Xuyên hết sức vô tội nói: “A Khôn à, ngươi vậy là nói sai rồi, Lăng gia chúng ta đều là người tốt giống ta hết đó!”
Khúc Khôn nuốt xuống khối bánh ngọt, gật đầu, chán ghét nói: “Thìra Lăng gia các ngươi đều là bại hoại giống như ngươi à, hợp lại Lăng gia các ngươi chính là ổ sói rồi còn gì!”
Lăng Xuyên: “…”