Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 361 :
Ngày đăng: 15:07 18/04/20
Lâm gia.
“Người đâu! Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài!” Lâm Ngọc cất cao thanh âm, không ngừng hô.
“Bát tiểu thư, ngươi đừng gọi nữa, ngươi làm cho gia tộc gặp phải phiền toái lớn như vậy rồi mà vẫn không thể yên tĩnh được một chút sao?” Thủ vệ phụ trách trông coi Lâm Ngọc hết sức chán ghét nói.
Lâm Ngọc cắn chặt răng, trong lòng dâng lên nỗi hận thù.
Bắt đầu từ khi Lâm Ngọc được La Hòa thu làm đồ đệ thì vẫn luôn sống trong an nhàn sung sướng, được mọi người trong gia tộc kính, phủng. Nhưng hiện tại mặt của nàng bị hủy, tu vi cũng bị phế đi.
Thái độ mọi người trong gia tộc đối với nàng lập tức thay đổi, lúc trước các trưởng lão gia tộc đối với nàng ôn hoà bao nhiêu, thì hiện tại lại càng dữ tợn bấy nhiêu.
Lâm Ngọc siết chặt tay nhìn tên hộ vệ bên ngoài. Nếu như lúc trước người này dám nói với nàng như vậy, nàng đã sớm giết chết hắn. Nhưng hiện giờ, nàng lại chỉ có thể bất lực đứng nhìn.
“Bên ngoài huyên náo như vậy là có chuyện gì sao?” Lâm Ngọc cắn chặt răng hỏi.
“Bát tiểu thư hỏi nhiều như vậy làm gì? Việc này không liên quantới ngươi đâu.” Hộ vệ liếc Lâm Ngọc một cái, giọng điệu khinh thường.
Lâm Ngọc tức giận cả người phát run, lại không biết nên làm thế nào.
Chợt một nữ tử khuôn mặt quyến rũ nhưng lại có chút tiều tụy, tâm sự nặng nề đi tới, “Vương hộ vệ, ta muốncùng Ngọc nhi nói mấy câu được không?”
Vạn Linh vừa nói vừa lén lút nhét một chiếc nhẫn không gian cho hộ vệ. Hộ vệ dùng linh hồn lực xem thử nhẫn không gian, do dự một chút rồi mới nói: “Đi đi, nhưng phu nhân phải nói nhanh lên đấy.”
Lâm Ngọc nhíu mày hỏi: “Mẫu thân, trong nhà có việc vui gì sao?”
Nhắc tới chuyện này, trên mặt Vạn Linh tức khắc hiện lên vẻ phẫn hận cùng ghen tị.
“Mẫu thân, làm sao vậy?” Lâm Ngọc hỏi.
“Hôm nay Lâm Tạ xuất giá, y gả cho Mộ Viễn Phong.” Vạn Linh hết sức ghen tị nói.
“Cái gì?!!!” Lâm Ngọc siết chặt tay, khuôn mặt vặn vẹo nhìn vô cùng đáng sợ.
Lâm Tạ lại thật sự gả cho người kia?! Lúc trước nàng tính kế Lâm Tạ, kết quả lại là thành toàn cho Lâm Tạ?! Nếu sớm biết thế, nàng cần chi phải làm điều thừa.
“Diện mạo Lâm Tạ như vậy,sao Mộ Viễn Phong lại coi trọng được?” Lâm Ngọc tràn đầy không cam lòng nói.
Ngoài cổng Bạch gia có hộ vệ chuyên phụ trách xướng đơn.
“Ô gia Ô Phượng tiểu thư đưa một đôi Đồng Tâm Lưu Ly Bội, một ngàn nguyên thạch thượng phẩm.”
“Đan Đỉnh Các Cảnh Minh thiếu gia đưa mộtgốc linh thảo bát cấp, một khối hàn ngọc ngàn năm, hai ngàn nguyên thạch thượng phẩm.”
“Đan Cốc Đan Diểu thiếu gia đưa hai gốc bát cấplinh thảo, mười gốc linh thảo thất cấp, hai ngàn nguyên thạch thượng phẩm.”
“Tháp chủ Trận pháp tháp, Hà Hiền tiền bối đưa một bộ trận kỳ bát cấp, một ngàn nguyên thạch thượng phẩm.”
…
Các anh hào ngày thường khó gặp ở Trung Châu, lúc này đều tập trung lại đây. Nhìn những nhân vật có thân phận tôn quý đó, người Lâm gia vừa hâm mộ, vừa kích động, cũng vừa bất an…
Lâm Nhàn nghe tiếng bên ngoài, ánh mắt cũng đỏ lên. Nhiều đồ vật tới như vậy, tùy tiện một lễ vật thôi cũng đã là thứ Lâm gia phải kinh doanh mười mấy năm, thậm chí vài chục năm mới có được.
Đáng tiếc là Lâm Tạ lại lấy thân phận nghĩa tử của Lăng gia Lăng Trầm mà xuất giá, nếu không thì nhiều lễ vật như vậy, ít gì cũng phải chia cho bọn họ một chút.
Mộ Thần thật biết kiếm tiền! Cái hội đấu giá trước đó cũng không biết đã kiếm được bao nhiêu, hiện giờ cái hôn lễ này lại không biết có thể kiếm bao nhiêu nữa.
Lâm Nhàn nhìn vẻ tươi cười trên mặt Mộ Thần cùng Bạch Diên Tinh, tâm tình có chút cổ quái. Mộ Viễn Phong cưới về một kế mẫu cho Mộ Thần, Mộ Thần không một chút sinh khí, ngược lại vui như mở cờ.
Đại Bảo và Tiểu Bảo đội mũ đỏ, mặc hồng trang, nhìn rất giống hai đứa nhỏ dễ thương trong tranh chúc Tết.
Hôn lễ rất náo nhiệt, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng vui vẻ chạy loạn, tiếng cười vang lên không ngừng từ trong miệng hai đứa.
Từ lúc bắt đầu hôn lễ, Lâm Tạ cùng Mộ Viễn Phong liền bị các cường giả vây quanh chúc mừng và nói chuyện phiếm.
Dưới lời xúi giục của mọi người mà không ngừng uống rượu, thẳng uống tới mơ màng.
Lâm Tạ ban đầu còn muốn đi chào hỏi đám người Lâm gia, nhưng sau khi bị đổ cho mấy vò rượu, thần chí lập tức mơ màng, cái gì cũng không nhớ rõ.
Vì thế, từ đầu đến cuối, đám người Lâm Hác chờ đến lúc hôn lễ chấm dứt vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện cùng Lâm Tạ.
Đám người Lâm Hác còn muốn gặp Lâm Tạ, nhưng thái độ của Bạch gia đối với bọn họ rất kém, Lâm Hác đành phải xám xịt dẫn người rời đi.