Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 47 : Khóa Dương Đan

Ngày đăng: 15:02 18/04/20


“Em muốn nói với ta chuyện gì?” Mộ Thần lòng đầy chờ đợi dẫn Diệp Thạch đi tới mật thất, nhìn Diệp Thạch hỏi.



Diệp Thạch đưa ánh mắt quét nhìn chung quanh một chút, xác định không có người nghe lén mới hỏi: “Ngươi muốn trở thành luyện dược sư, có phải cần dị hỏa không?”



Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy. Có dị hỏa thì sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”



“Ta nghĩ, ta đại khái biết một loại dị hỏa ở đâu.” Diệp Thạch nói.



Đôi mắt Mộ Thần lập tức co lại, “Em biết? Em làm sao lại biết?” Tin tức về dị hỏa, nếu lấy ra ngoài bán, ít nhất có thể bán hơn mười vạn nguyên thạch.



Diệp Thạch nhún vai nói: “Mẫu phụ của ta để lại cho ta một quyển nhật kí, trong đó tựa hồ có tin tức về Thanh Minh Diễm được ghi lại.”



Trái tim Mộ Thần mãnh liệt nhảy dựng. Thanh Minh Diễm, vì sao lại cố tình là Thanh Minh Diễm? Pháo hôi thụ Diệp Diên Tinh vì Lam Nhược Phong tìm được dị hỏa, chính là Thanh Minh Diễm!



“Thạch Đầu, em có biết một người tên là Diệp Diên Tinh không?” Mộ Thần hỏi.



Diệp Thạch có chút hồ nghi nhìn Mộ Thần: “Ngươi làm sao lại biết tên nguyên bản của ta?”



“Diệp Diên Tinh là tên nguyên bản của em? Vậy tại sao em lại gọi là Diệp Thạch?” Mộ Thần nhíu mày hỏi.



Diệp Thạch nói: “Bởi vì khi ta còn bé, bị qua một trận bệnh nặng, một di nương nói mệnh ta quá yếu ớt, phải lấy cái tên xấu mới sống tốt được, thế nên liền đổi cho ta cái tên là Diệp Thạch, ý là cứng cỏi giống như tảng đá.”



Diệp Thạch cúi đầu, y lần đó bị bệnh nặng, trên thực tế là trúng độc. Diệp Thạch cảm thấy vấn đề hẳn là ở trên người di nương đề nghị đổi tên cho mình, nhưng mà, dù y có nói thì phụ thân cũng sẽ không để ý, Diệp Thạch đơn giản khỏi cần phải nói.



Sắc mặt Mộ Thần trắng bệch, Diệp Thạch nhìn sắc mặt Mộ Thần, không khỏi lo lắng.



“Ngươi làm sao vậy?” Diệp Thạch vươn tay nói.
Mộ Thần phiên cái xem thường, nói: “Chỉ là tạm thời thôi.” Không trách nguyên chủ không thân cận với Mộ Viễn Phong! Mộ Viễn Phong cũng quá ngoan độc.



Diệp Thạch mở to mắt nói: “Nếu ngươi vẫn luôn không tăng tới cảnh giới võ sư, vậy, ngươi cũng chỉ có thể cả đời không “lên”.”



“Em yên tâm, ta sẽ mau chóng trở thành võ sư.” Mộ Thần nói.



Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi: “Nếu như mà thực lực của ngươi vẫn luôn tăng không lên thì sao?”



Mộ Thần đen mặt, nói: “Như thế nào lại vẫn luôn không tăng lên?” Hắn cũng không phải nguyên chủ ngu xuẩn kia, hắn chính là học bá Mộ Thần nhá! Nếu không phải hắn xuyên qua đây, giải thưởng Nobel Vật lý học không qua bao lâu sẽ tới tay hắn.



Diệp Thạch nhún vai, nói: “Cái đó ai biết được.”



“Đi thôi, không nói cái này nữa.” Mộ Thần kéo tay Diệp Thạch nói.



Diệp Thạch thỉnh thoảng nhìn trộm Mộ Thần, nói thầm: “Không thể tưởng được a! Không thể tưởng được..!”



Mộ Thần đen mặt nhìn Diệp Thạch: “Em đang nói thầm cái gì đó?”



Diệp Thạch nhún vai, nói: “Ta chỉ là thật bất ngờ thôi, ngươi vậy mà vẫn còn là xử nam.”



Mộ Thần: “…”



“Đồ ăn sắp nguội rồi, đi nhanh đi.” Mộ Thần tức giận kéo Diệp Thạch đi.



Diệp Thạch lảo đảo đuổi kịp cước bộ Mộ Thần.