Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 48 : Bán đấu giá Phá Linh Đan

Ngày đăng: 15:02 18/04/20


Vào đêm.



Diệp Thạch trằn trọc nằm ở trên giường, miệng thỉnh thoảng phát ra từng đợt tiếng cười đắc ý.



Trần Đạt nhìn Diệp Thạch, bất đắc dĩ nói: “Thạch Đầu, con đang cười ngây ngô một mình cái gì vậy?”



Diệp Thạch nâng cằm nhìn Trần Đạt, mắt cong cong nói: “Trần thúc, thúc biết không, Mộ Thần hắn là xử nam, không ngờ hắn vẫn còn là xử nam đó!”



Diệp Thạch kỳ thật vẫn luôn canh cánh trong lòng đối với chuyện Mộ Thần xằng bậy trước kia, giờ đột nhiên biết Mộ Thần thật ra vẫn luôn không “lên” được, nhịn không được mừng rỡ như điên.



Trần Đạt kinh ngạc nói: “Không thể nào, ta nghe nói Mộ Thần thiếu gia hắn…” Thích đi dạo kỹ viện mà!



“Là Mộ Viễn Phong thúc thúc nói cho con biết, thúc ấy sẽ không gạt con.” Diệp Thạch đắc ý cười nói.



Trần Đạt nhìn Diệp Thạch, nói: “Mộ Thần thiếu gia đối với con rất tốt, con cũng đừng nên tùy hứng.”



Diệp Thạch chớp chớp mắt, có chút không được tự nhiên gãi đầu nói: “Mộ Thần nói, hắn thích như con vậy.”



Trần Đạt bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Mộ Thần thiếu gia thích con, con cũng không được sủng mà sinh kiêu.”



Diệp Thạch nhìn bộ dáng lo lắng của Trần Đạt, cũng nhịn không được có chút bất an, Mộ Thần đối y thật tốt quá, nếu như không được Mộ Thần chiều chuộng như vậy, nếu Mộ Thần không đối tốt với y, Diệp Thạch cũng sẽ không cảm thấy có gì, thế nhưng được Mộ Thần chiếu cố như vậy, Diệp Thạch có chút không dám nghĩ đến cảm giác mất đi Mộ Thần, “Con…”



Trần Đạt nhìn Diệp Thạch: “Đã khuya, đi ngủ sớm một chút đi.”



Diệp Thạch gật đầu, nói: “Đúng rồi Trần thúc, Mộ Viễn Phong thúc thúc nói, con về sau mỗi tháng có thể lĩnh ba trăm nguyên thạch đó, Mộ thúc thúc đối với con thật tốt.”



“Mộ Viễn Phong đối với con tốt, bởi vì con là vị hôn thê của Mộ Thần, thực lực của con tăng lên, tương lai có thể giúp đỡ được Mộ Thần, con cũng thấy đấy, Mộ gia cũng không thái bình.” Trần Đạt nhíu mày nhắc nhở.



Diệp Thạch gật đầu nói “Con hiểu ạ.” Bỏ qua chuyện Mộ Thần có đối với y tốt không, hiện giờ y đang là người ăn nhờ ở đậu, nếu muốn đứng vững tại Mộ gia, việc y cần phải làm là thể hiện giá trị của mình.



… …
Trang Du ngồi ở bên cạnh Lam Nhược Phong, cảm xúc phập phồng, một viên đan dược thôi mà có giá trị nhiều nguyên thạch như vậy, hắn trước kia thật sự là quá thiển cận.



Mộ Viễn Hàng cũng tham gia đấu giá, thế nhưng sau khi ông hô lên một tiếng tám mươi vạn thì không có thanh âm gì nữa, Mộ Thần suy tư, tám mươi vạn đại khái là cực hạn của Mộ Viễn Hàng.



Giá cả rất nhanh bị đẩy lên một trăm vạn, giá cả đến một trăm vạn, tốc độ tăng lên như trước vẫn không chậm lại, lại rất nhanh tăng lên một trăm năm mươi vạn.



Mộ Thần híp mắt, không ngờ nguyên chủ lại lấy đan dược quý trọng như vậy bán đi với cái giá hai vạn nguyên thạch, thật là một đứa não tàn, khó trách Mộ Viễn Phong lại bị nguyên chủ làm cho tức gần chết.



Đấu giá được Phá Linh Đan chính là một nam tử trung niên, nghe nói là một luyện khí sư rất lợi hại.



Diệp Thạch trừng lớn mắt, nhịn không được nói thầm: “Thật lợi hại, thật lợi hại, khó trách luyện dược sư đều có nhiều tiền, ta cũng muốn làm luyện dược sư.”



Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, nói: “Em muốn học sao? Nếu em muốn học, ta có thể dạy cho em!”



Diệp Thạch đầy hoài nghi nhìn Mộ Thần: “Nếu như là ngươi dạy, vậy ta sẽ không học đâu, quá lãng phí nguyên thạch.”



Mộ Thần: “…” Không ngờ Diệp Thạch lại khinh thường hắn như vậy.



Tại trong ghế lô, Lam Nhược Phong nắm chặt tay, sắc mặt âm trầm, đám nhà quê chết tiệt này, một chút mặt mũi cũng không cho hắn, đúng là đáng giận.



Cuối cùng Phá Linh Đan lấy giá hai trăm hai mươi tám vạn nguyên thạch thành giao.



Diệp Thạch gắt gao nắm tay Mộ Thần, “Thiệt nhiều nguyên thạch! Thiệt nhiều thiệt nhiều nguyên thạch!”



Mộ Thần gật đầu nói theo: “Đúng vậy! Thiệt nhiều nguyên thạch, thiệt nhiều thiệt nhiều nguyên thạch.”



Diệp Thạch quay đầu nhìn Mộ Thần, nghiêm túc nói: “Mộ Thần, ngươi phải đi theo phụ thân ngươi hảo hảo học luyện đan đó, ngươi chỉ cần học được một chút da lông thôi thì ăn mặc cả đời cũng không cần lo nữa.”



Mộ Thần cười khan nói: “Ta sẽ cố gắng..”