Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 65 : Tầm bảo

Ngày đăng: 15:02 18/04/20


Diệp Thạch co rụt mắt, trong lòng nhịn không được run lên. Hội trưởng? Trên đời này phàm là người nào mang cái chữ ‘trưởng’, thì chắc chắn không phải là người bình thường, chỉ là, người không tầm thường như vậy, sao lại tìm tới bọn họ?



Mộ Thần có chút câu nệ nói: “Sao dám làm phiền hội trưởng đại nhân.”



Phó Tổ Toàn không để bụng mà nói: “Được phục vụ Mộ thiếu gia là vinh hạnh của ta.”



“Hội trưởng đại nhân cứ đùa.” Mộ Thần kính sợ nói.



“Mộ Thần công tử có thể nghĩ đến việc dùng Minh Hoa Lan cùng Đan Thược Hoa thay thế Tuyết Linh Hoa để giảm phí tổn, không hổ là ý tưởng của thiên tài! Minh Hoa Lan cùng Đan Thược Hoa tương khắc, người bình thường đều không muốn dùng chúng cùng nhau, mà Mộ công tử lại hoàn toàn lợi dụng đặc tính tương khắc của chúng, rất giỏi…” Phó Tổ Toàn tán thưởng.



Mộ Thần xấu hổ cười: “Hội trưởng quá khen, ta chỉ là tùy tay viết, có thể dùng hay không thì thật không biết.”



Khi Phó Tổ Toàn xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của đông đảo người trong sảnh, Mộ Thần phát hiện ánh mắt nghi hoặc và tìm tòi nghiên cứu dừng trên người mình, giống khỉ trong vườn thú mặc người thưởng thức, làm cho Mộ Thần không khỏi có chút quẫn bách.



“Tên kia là ai? Sao lại kinh động tới cả hội trưởng đại nhân vậy?” Tử Phỉ nhịn không được nhíu mày hỏi.



“Hắn chính là cao thủ giải đề ngày hôm qua đó!” Đông Linh ở trong lòng không tiếng động nói.



“Mộ Thần kia rốt cuộc là ai vậy? Hội trưởng đại nhân thế mà lại tự mình tiếp kiến hắn.” Lý Bình kinh ngạc hỏi.



Chu Toàn lắc đầu nói: “Không biết, hắn không phải là người địa phương, có điều, hắn còn trẻ như vậy mà đã là luyện dược sư cấp hai, có lẽ có chút lai lịch.”



Thương Ngự híp mắt, trong con ngươi hiện lên ghen tị, hắn mấy lần cầu kiến Phó Tổ Toàn nhưng đều bị cự tuyệt, chỉ là, người này lại đi coi trọng Mộ Thần, Mộ Thần này, rốt cuộc có bản lĩnh gì?







Phó Tổ Toàn đánh giá Mộ Thần, hỏi: “Mộ thiếu, nghe nói ngươi đang thu thập phương thuốc đan dược cấp một, cấp hai?”



Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy.”



Phó Tổ Toàn chắp tay sau lưng, nói: “Công hội của chúng ta có rất nhiều phương thuốc thú vị, Mộ thiếu hẳn là sẽ cảm thấy hứng thú.”



Mộ Thần nói: “Làm phiền tiền bối.”




Mộ Thần lắc lắc đầu: “Không biết, có điều ta biết đi vào như thế nào.”



Diệp Thạch tò mò mở to mắt nhìn, hỏi: “Như thế nào?”



“Nhắm mắt lại là được, khi nhắm mắt lại sẽ không nhìn thấy ảo cảnh, tự nhiên sẽ không bị nó ảnh hưởng, đây là phương pháp đơn giản nhất.” Mộ Thần nói.



Diệp Thạch gật đầu, cảm thán: “Thì ra là như vậy à!”



Dựa theo lộ tuyến trong nguyên tác, Diệp Thạch không tìm được đường bèn xông vào xông ra, gây ra động tĩnh không nhỏ, tuy rằng lúc sau tìm được đường, nhưng cũng đưa tới không ít ruồi bọ, Diệp Thạch tốn rất nhiều công sức mới đào thoát được.



Mộ Thần cùng Diệp Thạch từ từ nhắm mắt, quả nhiên đi xuyên qua núi đá, tiến vào một thạch động.



Diệp Thạch ngạc nhiên: “Quả nhiên có động thiên khác.”



Mộ Thần cùng Diệp Thạch tới trước một cửa đá, sắc mặt Mộ Thần nhất thời thay đổi, hắn vốn tưởng rằng linh hỏa này là trời sinh mà có, có điều nhìn tình huống giống như hỏa đã có chủ, vậy… vì sao lại ở chỗ này?



Diệp Thạch gõ gõ cửa đá, nói: “Cửa đá này trông có vẻ không dễ mở.”



“Ở đây có chữ này! Vật trong cửa là ta lưu lại cho hậu nhân, người ngoài nếu dám can đảm lấy, thì chính là tự tìm tử lộ.” Diệp Thạch thì thào đọc chữ trên tấm bia đá.



Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, hỏi: “Bản đồ này của em ở đâu ra? Mẫu phụ em có quan hệ gì với chủ nhân của ngọn lửa?”



Diệp Thạch lắc đầu: “Không biết, mẫu phụ chưa nói.”



“Nơi này có dấu bàn tay, em đè xuống thử đi.” Mộ Thần nói với Diệp Thạch.



Diệp Thạch gật gật đầu, đem bàn tay đặt lên dấu. Diệp Thạch hừ một tiếng, sau đó cửa đá liền mở ra.



Diệp Thạch nâng tay, phát hiện lòng bàn tay thế mà lại xuất hiện một miệng vết thương rất nhỏ.



Mộ Thần thấy tình hình như vậy, âm thầm nghĩ, hình như Diệp Thạch có không ít quan hệ với chủ nhân của cái động này! Vậy thì, thân phận của Diệp Thạch chẳng lẽ có huyền cơ?