Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 70 : Nữ pháo hôi

Ngày đăng: 15:03 18/04/20


“Vì sao? Ngươi hẳn là biết phân chia càng có lợi hơn.” Tạ Khung hơi không hiểu nhìn Mộ Thần, hỏi.



Mộ Thần gật đầu, nói: “Ta biết, nhưng mà ta hiện tại rất thiếu tiền, cần gấp nguyên thạch, tuy rằng phân chia có lợi, nhưng mà đến tay quá chậm.”



Diệp Thạch vẻ mặt đau khổ, Mộ Thần gia hỏa không kiên nhẫn này, thật sự là… Không thể nói lý!



Tạ Khung cười, có chút hiểu rõ: “Một khi đã như vậy, kia…”



“Chờ một chút.” Diệp Thạch vội vàng giương giọng nói.



Tạ Khung nhìn biểu tình xót ruột của Diệp Thạch, mỉm cười hỏi: “Vị tiểu huynh đệ này, có chuyện gì không?”



Diệp Thạch đánh gãy hai người là do tâm huyết dâng trào, bị đại nhân vật như Tạ Khung nhìn chằm chằm, nhất thời có chút xẹp xuống.



“Năm mươi vạn quá ít, ít nhất sáu mươi vạn, giá hàng ở Hoàng đô quá mắc, căn bản không đủ xài.” Diệp Thạch thấp thỏm nhìn Tạ Khung, dồn dập nói.



“Được, sáu mươi vạn.” Tạ Khung cười cười, không để bụng.



Diệp Thạch nghe được lời của Tạ Khung, tâm tình hậm hực một trận, sáu mươi vạn hình như vẫn hơi ít! Y nên ra giá bảy mươi vạn mới đúng.



Thỏa thuận xong điều kiện, hai người tiến hành giao dịch, trong tay Mộ Thần lập tức nhiều thêm sáu mươi vạn nguyên thạch, bỗng cảm thấy thần thanh khí sảng.



Mộ Thần lôi kéo Diệp Thạch, đi ra ngoài, “Thạch Đầu, em thật lợi hại, em vừa mở miệng, chúng ta liền có thêm mười vạn nguyên thạch.”



Diệp Thạch không cho là đúng mà tặng cái xem thường, nói: “Mới mười vạn nguyên thạch mà thôi, nhìn hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, em nên thêm nhiều hơn mười vạn, a không, hai mươi vạn, cho dù là hai mươi vạn, hắn cũng có thể sẽ đáp ứng.”



Mộ Thần bất đắc dĩ cười, trấn an: “Được rồi, có thể nhiều hơn mười vạn đã rất tốt, đừng tham quá.”



“Anh không tức giận sao?” Diệp Thạch đánh giá Mộ Thần hỏi.



“Tức giận? Sao lại tức giận?” Mộ Thần không hiểu hỏi.



Diệp Thạch đương nhiên nói: “Người của công hội luyện dược sư cấp thấp chiếm lấy phương thuốc của anh! Nếu phương thuốc kia ở trên tay anh, chúng ta đây…”
Mộ Thần: “…?”



Diệp Thạch nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Trang Du, hỏi: “Ngươi đang nói gì đấy?”



Trang Du không nói gì, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Mộ Thần.



Mộ Thần kéo tay Diệp Thạch, đối với đám người Tạ Đan Yên nói: “Thực xin lỗi, chúng ta còn có việc, đi trước.”



Tạ Đan Yên lập tức che trước mặt Mộ Thần, hất cằm nói: “Mộ Thần, ngươi hiện tại vội vã như vậy đi là chột dạ sao?”



Mộ Thần cười cười, tính tình tốt nói: “Phải đó, ta chột dạ, rất chột dạ.”



Tạ Đan Yên cắn chặt răng: “Ta biết ngươi chỉ biết lừa gạt mà…”



“Tiểu thư quả nhiên thấu đáo.” Mộ Thần mỉm cười khen ngợi.



“Ngươi…” Tạ Đan Yên tức đến khó thở nhìn Mộ Thần.



Mộ Thần không để ý tới Tạ Đan Yên, kéo Diệp Thạch đi ra ngoài.



Mộ Thần đen mặt, lôi kéo Diệp Thạch đi tới phía trước, nghĩ, công hội luyện dược sư cấp thấp đã không thể ở lại, không ngờ cháu gái của Tạ Khung lại là Tạ Đan Yên, trong truyện Tạ Đan Yên là một nữ pháo hôi khác, nàng vẫn luôn luyến mộ Lam Nhược Phong, làm rất nhiều việc vì Lam Nhược Phong, chỉ là, Lam Nhược Phong thủy chung đối nàng vô ý.



Tạ Đan Yên là cháu gái của Tạ Khung, hiện giờ nàng vì Lam Nhược Phong mà ghi hận mình, hắn vẫn nên tránh đi thì hơn, Tạ Khung rất yêu cháu gái kia.



Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, nói: “Thạch Đầu, chúng ta dọn ra ngoài.”



Diệp Thạch có chút không muốn: “Đó là hàng miễn phí đó! Chẳng lẽ anh sợ nữ nhân kia?”



Mộ Thần lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là nha đầu kia rất thân cận với Lam Nhược Phong và Trang Du, ta không muốn cùng hai người kia dây dưa không rõ, hơn nữa, hiện tại chúng ta cũng không thiếu tiền, huống hồ Thánh Tinh học viện sắp chiêu sinh.”



“Nói đúng, nói đúng, không thể thân cận cùng bọn họ, Lam Nhược Phong cùng Trang Du cho em cảm giác thật không tốt.” Nhắc tới hai người, trong lòng Diệp Thạch nhất thời có một cỗ chán ghét nói không nên lời.