Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ

Chương 12 : Một ngày

Ngày đăng: 00:28 22/04/20


Ăn xong cơm trưa, Fei ôm một đống thức ăn đã được đóng gói hoàn hảo về Red Creek công tước gia. Iallophil cũng không đi theo, chào tạm biệt Fei xong thì quay lại Herre Mayne cùng ba hảo hữu ăn cơm, nói họ biết tình hình tiến triển, đồng thời tranh thủ điền cho đầy bụng, thế nhưng chỉ cần nghĩ tới tướng ăn vừa rồi của Fei, làm sao cũng nuốt không trôi thức ăn trên bàn, rốt cuộc đành giống như Tinh Linh nãi nãi của hắn, ăn mỗi trái cây cho no. Phản ứng của hắn khiến Brent và Donald vui sướng cười to khi người gặp họa, chỉ có Garvin vì thấy người làm hại Iallophil ra như thế là thân nhân của mình mà cảm thấy áy náy. Trong lòng đối Fei hận muốn chết, cũng vì tướng ăn khó coi của Fei làm mất mặt Red Creek gia tộc mà tức giận.



Đối với hai kẻ vui sướng khi người gặp họa kia, Iallophil ghi ở trong lòng, đợi một ngày sẽ trả thù. Bất quá, đối với việc làm sao để thoát khỏi bóng ma của Fei, khôi phục trạng thái ăn cơm bình thường, hắn cũng rất phiền não. Có lẽ cũng nên cảm thấy may mắn đi, ít nhất phế vật kia còn biết cách sử dụng dụng cụ ăn cơm của người văn minh. Hắn là nên mỗi lần ăn cơm đều nhắc nhở Fei rửa tay, sau đó dùng dụng cụ ăn cơm, hay là nên bỏ qua luôn cơ hội cải thiện quan hệ từ việc ăn cơm với Fei. Iallophil khó được có lúc phải lâm vào hoàn cảnh lựa chọn khó khăn.



Fei đem phần thức ăn được chuẩn bị sẵn của mình và thức ăn được mang về từ bữa trưa đặt cùng một chỗ, nhìn một lúc lâu. Phải biết rằng, lượng năng lượng tiêu hao từ việc tập luyện của Fei, phần thức ăn hàng ngày tuyệt đối không đủ để bù lại.



Không ai thấy được nụ cười thỏa mãn lướt qua trên mặt Fei, hắn sờ sờ bụng mình, bởi vì thức ăn quá mỹ vị, cũng vì không muốn lãng phí thức ăn, nên vừa rồi hắn ăn nhiều lắm, hiện tại muốn rèn luyện có lẽ cũng không được. Fei không để ý, ngồi xuống đất, đã không thể kịch liệt rèn luyện thể lực, vậy thì rèn luyện tinh thần lực, hắn bắt đầu tiến hành minh tưởng và rèn luyện nội tức sau khi đã phân phó trí não đề phòng chung quanh, đến đúng thời gian thì nhắc nhở hắn.



Muốn trở nên mạnh mẽ, thiên phú không không đủ, còn cần trả giá mồ hôi và máu. Thiên tư cao tuyệt, cái gì cũng vừa học đã thông như Iallophil sẽ không hiểu ý nghĩa của sự vất vả và nỗ lực. Nhưng Fei hiểu được, hắn kiếp trước đã từng bước tiêu sái tới đỉnh, kiếp này cũng vẫn như vậy, nỗ lực khiến hắn một lần nữa đạt được vị trí đó, trở thành truyền kỳ bất hủ của Uy Á đại lục.



Chính là vì sự nỗ lực đáng được kính trọng này, thêm cả thành quả của nó đã cải biến nhân sinh quan(quan niệm về sự sống của con người) của bốn người Iallophil, Brent, Donald và Garvin.



Trí não dù một giây đồng hồ cũng chưa ngừng hoạt động không quên nhắc nhở Fei đã đến giờ rồi. Fei mở mắt ra, đứng dậy hoạt động tứ chi, vỗ đi bụi đất trên mông, sửa sang lại các phụ kiện trọng yếu rồi ra khỏi tiểu viện, rời dinh thự công tước gia đi đến thư viện. Khoảng hai ngày nữa, tất cả sách ở thư viện hắn sẽ đọc xong.



Fei ngồi trong thư viện không bao lâu, Iallophil lại xuất hiện trước mặt hắn.



“Fei.” Iallophil chào hỏi, tự nhiên ngồi xuống đối diện Fei.



Fei chỉ ngẩng đầu nhìn Iallophil một cái rồi lại tiếp tục cúi xuống đọc sách.




Fei chậm rãi ăn, thuần thục dùng một bàn tay lật trang sách. Bụng đã no, nhưng thức ăn vẫn còn nhiều lắm, Fei đem thức ăn thu lại. Sau đó trên tay vẫn còn cuốn sách được chiếu sáng dưới ánh sáng của quang cầu, Fei gia tăng thêm một chút phụ trọng (thứ mà người ta hay mang theo để tăng trọng lượng cơ thể khi luyện tập) dưới chân, bắt đầu thích ứng, rồi bước đi một cách thong thả.



Trong khi tất cả mọi người đều đang hưởng thụ sự tĩnh lặng của buổi đêm, Fei một mình không ngừng rèn luyện trong tiểu viện. Những động tác buồn tẻ một lần lại một lần được lặp đi lặp lại, thẳng cho đến khi mặt trăng lên cao. Tay có rảnh liền cầm sách đọc, không rảnh lại bỏ sách xuống.



Mồ hôi thấm ướt quần áo, vẫn tiếp tục rèn luyện như vậy không dừng lại, cho đến khi trí não cảnh cáo thân thể không thể chịu thêm được nữa, Fei mới đi tới cạnh giếng, cởi ra y phục của mình. Múc lên một gàu nước, xả nước giếng thật lạnh xuống từ đầu đến chân, Fei không tránh khỏi co rúm lại, môi trở nên trắng. Lại múc lên một thùng, cẩn thận rửa mặt chải đầu, đem tất cả mùi vị trên người tẩy đi. Lúc còn ở mạt thế, có một số loài mũi rất nhạy bén, cho nên đối với việc tắm rửa, Fei không bao giờ qua loa.



Tắm xong, Fei lấy quần áo ở cạnh giếng mặc vào, lại đem quần áo đã ướt mồ hôi giặt sạch, phơi dưới mái nhà. Sau đó, Fei về phòng, ngồi xuống chiếc giường thô ráp, minh tưởng hai giờ, ngủ tiếp bốn giờ, dù sao minh tưởng cũng không thể thay thế giấc ngủ.



Mở mắt ra là lúc trời đã có vài tia sáng le lói, Fei đứng dậy mặc quần áo tử tế, sửa sang lại phụ trọng, tới bên miệng giếng múc lên một thùng nước, cúi xuống lấy tay vốc nước rửa mặt, sau đó một lần nữa vốc nước lên uống, ăn lót bụng xong lại là một phen rèn luyện kịch liệt. Quần áo ướt đẫm mồ hôi lại được thay ra, nước giếng một lần nữa được đổ lên thân thể gầy yếu.



Bữa sáng được đưa đến, Fei đem thức ăn thừa hôm qua và đồ hôm nay ăn hết, sau đó mang số sách đã được đọc hết ngày hôm qua tới thư viện.



—————————————————



“Bức họa này là hình ảnh hai vị Truyền Kỳ ở thư viện ngồi đối diện nhau, trên tay cầm sách nói chuyện với nhau. Ánh sáng nhu hòa chiếm đại bộ phận không gian, che lấp một phần giá sách đồ sộ, làm hai dáng người trở nên mông lung, mờ ảo. Nhưng chúng ta biết rằng, đây là cách người họa sĩ biểu thị kính ý đối với hai người, bởi vì hắn cũng chưa từng thấy dung nhan của hai vị Truyền Kỳ, như vậy không nên dùng phỏng đoán mà vẽ khuôn mặt của họ, cho nên khi vẽ lên chúng ta không thấy rõ bộ dạng hai vị. Tuy nhiên, dựa vào bản lĩnh và sự tỉ mỉ của mình, họa sĩ đã đem đầy đủ sự lý giải của mình đối với hai vị Truyền Kỳ khắc họa rõ ràng. Một người tóc đen trầm tĩnh, một người tóc vàng tao nhã, tắm trong vinh quang và danh vọng.”



———-Trích từ lời bình luận đối với danh họa thế giới [Vinh quang của thư viện]