Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ
Chương 14 : Vũ khí
Ngày đăng: 00:28 22/04/20
“Garvin.” Iallophil trách cứ một tiếng, đem bản thân trở thành người tốt. Đây là thủ đoạn thường dùng trong trò chơi của bốn người, bởi vì trò chơi cần phải có người tốt, người xấu. Mà lúc này, không thể nghi ngờ Garvin thích hợp làm người xấu nhất. “Fei, ngươi cũng biết, cách nhìn của bên ngoài đối với ngươi rất không tốt, cho nên Garvin mới có chút hiểu lầm.”
Đôi khi, thích hợp đem miệng vết thương của đối phương bộc lộ ra, mượn ma lực ngôn ngữ để đối phương biết mình đứng về phía hắn, đối với nguyên nhân tạo thành vết thương cũng là không đồng ý, thật dễ dàng khiến người ta sinh ra cảm giác được nhận đồng, đây là một loại phương pháp rất hữu hiệu để kéo gần quan hệ.
“Cách nhìn của bên ngoài đối với ta?” Fei đối với điều này tỏ vẻ nghi vấn.
Iallophil có một loại cảm giác mình đang ra chiêu đánh vào không khí. Hắn sao lại quên, người này không biết hắn là ai, thậm chí cả Garvin cũng không nhận thức. Lẽ ra nên hiểu được người này cùng tin tức bên ngoài bị ngăn cách đến cỡ nào, sai lầm, lại là sai lầm. Vì cái gì đối với người này, hắn luôn không ngừng phạm sai lầm.
“Không có gì, ngươi không biết cũng tốt.” Iallophil cố gắng nở nụ cười, làm bộ lơ đãng biểu hiện ra một loại may mắn, mang theo hương vị giấu đầu hở đuôi.
Brent trong lòng thầm khen, nhìn không ra Iallophil có khiếu diễn kịch như vậy, làm thế tuyệt đối sẽ khiến người kia hiếu kỳ, sau đó truy vấn.
Donald sinh trưởng trong hoàng gia cũng nhìn thấu thủ đoạn của Iallophil, tìm được nguyên nhân thất bại trước đó, sau đó bù đắp, cuối cùng làm cho hành động phía trước lại có tác dụng, thủ đoạn của Iallophil về phương diện tâm cơ và nhân tính đều rất cao.
Garvin không suy nghĩ phức tạp như vậy, nhưng hắn biết Iallophil đang diễn trò. Quay đầu sang hướng khác, chuyện này hắn mới không thèm trả lời phế vật kia.
Bốn người đều chờ mong Fei truy vấn, đáng tiếc, Fei không có.
Người này không có tâm hiếu kỳ sao? Bốn người không nhận được đáp lại như dự tính, ở trong lòng có cùng một loại phản ứng.
Bất luận thế nhân nhìn hắn như thế nào, Fei cũng không hề để ý, cũng không vì ý kiến của thế nhân về mình mà cảm thấy vinh dự cảm động hay khuất nhục xấu hổ, cho nên hắn không hiếu kỳ. Cách nhìn của thế nhân chẳng là gì cả, không thể thay đổi việc hắn nhỏ yếu, cũng không cách nào khiến hắn trở nên cường đại, như vậy tại sao phải để ý.
Trong khoảng thời gian ngắn, Fei cùng bốn người trước mắt duy trì trạng thái trầm mặc.
Garvin đứng một bên cười lạnh, quả nhiên là phế vật, ngay cả tìm vũ khí thích hợp cũng không biết, lung tung lấy những thứ này cũng sẽ không đạt được thành tựu gì.
“Fei, vũ khí vẫn là phải dùng thứ thích hợp chính mình mới là tốt nhất.” Iallophil dùng thiện ý giả dối nhắc nhở, kỳ thật ý nghĩ trong lòng cũng không khác Garvin là mấy.
“Vũ khí không có thích hợp, chỉ có thói quen.” Trừ phi là được đặc biệt chế tạo riêng, nếu không làm sao có thể thích hợp, đến khi vũ khí thích hợp nhất bị hủy, như vậy đã không có vũ khí thì dùng cái gì, cho nên vũ khí đối với Fei chưa từng có thích hợp, chỉ có chia làm quen dùng, có thể dùng cùng không biết dùng.
Iallophil sửng sốt, những người khác cũng sửng sốt, không thể không nói, lý luận của Fei đối với vũ khí không giống với thế giới này.
Đối với rất nhiều Vũ giả, vũ khí là một nửa của bọn họ, thậm chí rất nhiều Vũ giả quý trọng vũ khí như mạng. Vũ khí có thể được xem là dấu hiệu của một người, cũng đại biểu cho vinh dự. Rất nhiều người khi có được binh khí thích hợp, từ đó về sau chỉ sử dụng binh khí đó, có thể tưởng tượng được sẽ yêu quý nó thế nào. Chính là đối với Fei mà nói, vũ khí chỉ là vũ khí, là công cụ chiến đấu, vì thắng lợi, vì sống sót, có thể tùy ý vứt bỏ.
—————————————————–
“Lukes công tước, sinh ý ngươi đắc ý nhất cả đời này là cái gì?” Trong yến hội, có người hiếu kỳ hỏi.
“Sinh ý ta đắc ý nhất à.” Brent nhớ lại, nói, “Đó cũng chưa thể tính là sinh ý, là một giao dịch ta vô ý thức thực hiện, là giao dịch cùng với Fei. Chỉ bằng mấy món vũ khí, ta có được một cái nhân tình của Fei, các ngươi nói xem giao dịch này ta có bao nhiêu lợi.”
“Cùng miện hạ sao?” Mọi người ở yến hội thực kinh ngạc, chuyện về Truyền Kỳ luôn khiến người ta tò mò, muốn biết được rõ ràng.
Brent phát hiện hắn đã uống hơi nhiều rồi, vội vàng cáo từ. Trên mã xa đóng kín, vì mới chủ đề vừa rồi mà nói thầm, “Đó cũng không phải do ta, là Fei tự mình quyết định, Iallophil làm gì phải so đo như vậy. Chẳng qua là một cái nhân tình mà thôi, hơn nữa nếu uy hiếp đến Fei, hắn chẳng phải cũng sẽ giết ta sao.” Trên khuôn mặt Brent hiện lên bất đắc dĩ cùng hoài niệm.
———- Yến hội nào đó sau khi cuộc chiến tranh mỗi ngàn năm một lần kết thúc.