Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ
Chương 86 : Tuyết sơn
Ngày đăng: 00:29 22/04/20
Thời điểm rời khỏi Tinh Linh vương quốc, Iallophil có tìm Pháp Thánh nói chuyện, không phải về vấn đề cảm tình, mà là vấn đề thực lực của Pháp Thánh.
Nghe Iallophil đánh giá xong, Pháp Thánh im lặng thật lâu.
“Hắc Ám đại lục mạnh như vậy sao?” Lời nói của Iallophil, không thể nghi ngờ là đã phá hủy kiêu ngạo của Pháp Thánh. Hắn vốn là người có thực lực mạnh nhất tại Uy Á đại lục, thế nhưng, theo như lời Iallophil nói, thực lực của hắn ở Hắc Ám đại lục không đáng nhắc tới chút nào, tâm tình của hắn lúc này, tuyệt không thể nói là tốt.
“So với Uy Á đại lục mạnh hơn rất nhiều, mấy vạn Thánh giai, tạm thời không nói đến chín vị Quân Vương thực lực Thần giai, nếu chỉ tính Thánh giai mà nói, Thánh giai được tạo ra bởi hoàn cảnh nguy hiểm của Hắc Ám đại lục, cho dù là kẻ vừa tiến vào Thánh giai, trong một trận chiến sinh tử, phần thắng của gia gia cũng chỉ có một nửa.” Ngay cả đối đầu với một Ma tộc vừa tiến vào Thánh giai, phần thắng cũng chỉ có một nửa, có thể tưởng tượng được, thực lực của Hắc Ám đại lục mạnh đến mức độ nào.
Những gì Iallophil nói, kỳ thật có thể nhìn thấy rõ ràng, ở Uy Á đại lục tuy rằng cũng có nguy hiểm, nhưng tuyệt đối không hơn Hắc Ám đại lục, Uy Á đại lục là cường giả vi tôn, nhưng Hắc Ám đại lục còn chú trọng chuyện đó hơn nữa, ngay cả ngôi vị Hoàng đế, kẻ thừa kế cũng phải đạt đến Thánh giai mới được lên ngôi, chỉ như vậy là đủ biết chủng tộc toàn dân thượng võ kia chấp nhất lực lượng đến mức nào.
Trên Uy Á đại lục, Thánh giai quá mức thưa thớt, làm cho Thánh giai không còn đối thủ, đứng ở vị trí cao nhất của Uy Á đại lục, được thế nhân tôn kính. Tuy bản thân Thánh giai không nghĩ chính mình không ai địch nổi, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác thế nhân không ai có tư cách giao thủ cùng bọn họ, từ đó mất đi tâm tiến thủ cùng cố gắng đã từng có, không có ý thức về nguy cơ cũng khiến bọn họ thiếu đi sát khí và nhuệ khí.
“Ta đã biết.” Pháp Thánh đứng dậy rời đi, hắn phải suy ngẫm lại thật kỹ, loại chuyện này không ai có thể giúp đỡ, tất cả đều chỉ có thể dựa vào chính mình.
Chuyến du lịch qua Tinh Linh vương quốc đến đây là kết thúc, Iallophil cùng Fei tiếp tục đi đến mục tiêu đã quyết định từ trước, Tuyết Sơn nằm ở cực Bắc của đại lục.
Càng đi về hướng Bắc, thời tiết cũng ngày càng lạnh, nhiệt độ không khí càng thấp. Mặc dù biết nội lực của Fei thâm hậu, sức chịu đựng đối với rét lạnh rất mạnh, nhưng Iallophil vẫn chuẩn quần áo thật dày, sợ Fei không chịu nổi cái lạnh ở nơi cực Bắc.
Đều là cảnh sắc giống nhau mỗi ngày, ở biển còn có thể câu cá thư giãn, nhưng trong tuyết sơn, ngoại trừ đi cũng chỉ có nghỉ ngơi, không có bất kỳ hoạt động nào khác, cho dù là có người đi cùng vẫn khó tránh khỏi cảm giác mệt mỏi cùng buồn bực.
Dĩ nhiên, đối với Fei xem đây là đợt rèn luyện ý chí thì không, Iallophil chỉ cần cùng Fei một chỗ liền thấy hạnh phúc, những kẻ có cảm giác này, tự nhiên chỉ còn ba người Donald, Garvin và Brent.
Fei tôi luyện ý chí của mình ở nơi này, làm cho tâm cảnh của hắn tăng lên một tầng, thực lực tiến lên cao giai của Thánh giai, mà Iallophil, sau khi phát hiện, cũng tạm thời bỏ qua những suy nghĩ dư thừa, bắt đầu tập trung tu luyện. Đối với thực lực, Iallophil vô cùng để ý, hắn không thể thua Fei, hắn còn đang chờ một ngày có thể thắng Fei để ôm y a, ngày đó đến càng sớm càng tốt, cho nên tuyệt đối không thể để chính mình thua sau Fei quá nhiều.
Mỗi ngày trôi qua đều chỉ thấy một màu trắng, cảm giác tịch mịch, chán nản khi không thấy bất cứ sự sống nào, ngày ngày trôi qua trong buồn tẻ, nhìn Iallophil chuẩn bị thức ăn tinh mỹ cho Fei mà bọn hắn chỉ có thể gặm lương khô, cuộc sống như thế, bảo ba người bọn hắn làm sao chịu được.
“A, ta chịu hết nổi rồi.” Rốt cục Garvin nhịn không được gào lên tiếng lòng của ba người, thanh âm như vậy khiến từ trong núi vang dội lại rất nhiều lần.
Lúc này, Fei nhẹ nhàng nói một câu, trong khung cảnh tịch mịch của tuyết sơn trở nên vô cùng rõ ràng, “Ở trên tuyết sơn không thể lớn tiếng.”
“Tại sao?” Iallophil đáp lại lời của Fei đầu tiên.
“Bởi vì chấn động từ âm thanh sẽ khiến tuyết lở.” Fei không nhanh không chậm trả lời, bình thản đến cực điểm.