Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ
Chương 87 : Tuyết lở
Ngày đăng: 00:29 22/04/20
Tuyết lở? Bọn họ chưa từng nghe qua từ này nên cũng chẳng biết đó là cái gì, có uy lực ra sao, tuyết lở là tình huống như thế nào.
“Là cái gì?” Iallophil ngay lập tức tiếp lời Fei, hỏi.
Còn chưa đợi Fei trả lời, mọi người liền nghe thấy những tiếng động lạ. Ở nơi núi tuyết trống trải yên tĩnh như thế này, thanh âm từ phương xa truyền đến thật sự rất rõ ràng, huống chi thanh âm này lại càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần.
“Tiếng gì vậy?” Thanh âm càng lúc càng lớn, giống như có hàng ngàn con ngựa lao nhanh xuống chỗ họ. Brent xoay người về hướng phát ra âm thanh.
Những người khác cũng xoay người, sau đó, mặt của ba người Garvin, Brent và Donald lập tức trắng bệch.
Trước mắt bọn họ là hình ảnh của một cơn sóng lớn trắng xóa đang bốc lên và cuốn về phía bọn họ, tiếng vang như sấm, khí thế mãnh liệt, khiến toàn bộ dãy núi đều rung chuyển.
“Đây là tuyết lở.” Lúc này, Fei cực kỳ bình tĩnh nói một câu như vậy.
Không còn ai hỏi tuyết lở là gì nữa, bởi vì bọ đã tận mắt thấy được nó rồi.
“Chạy mau.” Donlad phản ứng nhanh nhất. Mọi người cũng giật mình tỉnh lại, bắt đầu muốn chạy.
Khi đối mặt với nguy hiểm, phản xạ đầu tiên của Iallophil là bảo hộ Fei ở sau người, cầm tay Fei, chuẩn bị dắt Fei chạy đi.
Fei lại kiên quyết tránh khỏi tay Iallophil.
Thời gian từ từ trôi đi, đông qua xuân đến, đây cũng là mùa mà Fei thích nhất trong năm. Hắn thích một mùa xuân tràn đầy sức sống, thích những đóa hoa đua nhau khoe sắc, thích khí hậu không nóng không lạnh mà ấm áp này, thích…
Một đoàn năm người bọn họ vẫn tiếp tục du đãng từ nơi này sang nơi khác, ngay cả lễ mừng năm mới cũng không trở về đế đô. Fei vốn không hề có cảm giác gì với lễ hội, Iallophil cũng không muốn về đế đô làm mấy chuyện xã giao nhàm chán, ba người Donald, Garvin và Brent đi theo Iallophil thế là cũng có lý do để chỉ gửi thư về. Khi nhận được tin bọn họ đã chạm đến ngưỡng cửa Thánh giai, trong nhà ai cũng không vội vàng kêu bọn họ về, đều bảo nên ra ngoài rèn luyện nhiều hơn.
Lúc này, năm người đang ở một trấn nhỏ, nơi này có một tiệm ăn tương đối nổi tiếng, mà Fei chính là một thực khách vì mộ danh mà đến. Iallophil nhìn thấy ánh thỏa mãn trong mắt Fei, thế là lấy ra quyển sổ nhỏ, lật đến trang còn trống, ghi lại thời gian và địa điểm và loại thức ăn, nhờ vào kỹ xảo nấu nướng cùng đầu lưỡi của chính mình mà phán đoán và ghi lại nguyên vật liệu làm món ăn, cách thực hiện và phối liệu, đợi có thời gian sẽ nghiên cứu sâu thêm, ghi nhớ địa chỉ là để sau này nếu làm ra hương vị không đúng còn có thể quay lại kiểm nghiệm.
Cho dù có là bí pháp thì đã sao? Ở trước quyền, thế, tiền và mạng sống, chắc chắn sẽ có một khiến người khác thỏa hiệp, để hắn đạt được mục đích.
Hôm nay cũng như những ngày bình thường khác, sau khi Fei ăn xong thức ăn nổi tiếng cuối cùng ở trấn này, bọn họ liền chuẩn bị rời khỏi. Iallophil vẫn thả Alvar và Ngao chạy theo sau Donald, Brent và Garvin. So với trước kia, ba người này đã tiến bộ hơn rất nhiều, không còn quá kiêng kị Alvar và Ngao, thậm chí có khi còn chủ động khiêu khích hai con Ma thú.
Dọc theo đường đi, vì có Alvar, Ngao và ba người bọn họ ồn ào nên đường xá cũng không có vẻ tịch mịch.
Đáng lẽ là một ngày bình thường như bao ngày khác, thế nhưng lại có một sự kiện không bình thường xảy ra.
Giữa trời đột nhiên vang lên một tiếng nổ, không phải tiếng sấm của tự nhiên, mà giống như tiếng vật nặng nào đó rơi trên mặt đất, tiếng nổ nặng trầm vọng vào tai, rung động toàn bộ Uy Á đại lục. Rất nhiều người không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bộ phận cao tầng và người có kiến thức uyên bác đều biết rõ tiếng nổ này đại biểu cho cái gì.
Iallophil, Fei, Donald, Garvin và Brent không phải là kẻ không biết gì, bọn họ cũng biết một tiếng này biểu thị cho cái gì, nhưng ba người Donald lại không muốn tin vào sự thật ấy.
“Cuộc chiến ngàn năm.” Fei trực tiếp nói ra điều mà ba người kia, không, phải là tất cả chủng tộc ở Uy Á đại lục, không muốn đối mặt, thời kỳ suy nhược của kết giới đã đến, Hắc Ám chủng tộc xuất hiện, cuộc chiến ngàn năm sắp bắt đầu.