Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 1 : Sống lại

Ngày đăng: 22:14 21/04/20


Lạnh…



Tiêu Mạch bị cái lạnh đánh thức. Y chống mí mắt nặng trĩu, nhìn không gian u ám trước mặt, nhất thời không nhớ nổi mình đang ở nơi nào, mãi cho đến khi cái rét lạnh xung quanh cùng với cơn đói như lửa thiêu khiến y không thể nào không tỉnh táo triệt để lại. Sau đó y chợt cả kinh, gần như là sợ hãi mà quan sát nơi này.



Là một cái lều bằng da thú nhỏ hẹp, cũ nát, gió lạnh từ lỗ thủng ào ào ùa vào, khiến người ta như ở trong hầm băng. Trong lều có một hố lửa đã nguội lạnh, bên cạnh để hai cái đầu lâu, một lớn một nhỏ, không biết là của con vật gì, còn có một cái bao da thú bẩn thỉu cùng với một con dao bằng đá, và mấy cái xương thú tán loạn.



Chuyện này thật sự là… Đầu y mơ màng, cổ họng khô đau, hơi thở thì nóng hầm hập, cơ thể ốm yếu rõ rệt này khiến Tiêu Mạch không có sức lực mà phát biểu sự cảm khái với tất cả những gì mình nhìn thấy. Y khó khăn chống đỡ cơ thể ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên người mình chỉ quấn một mảnh da thú vừa cứng vừa lạnh, bên trong chẳng còn một cái gì. Không lạnh mới là lạ đấy. Y không còn thời gian mà oán trách nữa, ngọ nguậy di chuyển qua hai cái đầu lâu nhìn như để thức ăn kia. Lại gần mới phát hiện trong cái đầu lâu lớn đó chỉ có non nửa nước sạch, mà mặt trên cũng đã kết một tầng băng mỏng. Vô thanh thở dài, y phá lớp băng, uống hai ngụm nước để xoa dịu cái khát cháy cổ. Sau đó tiếp tục tìm thức ăn, nhưng không có, bên trong cái bao da thú chẳng qua là nhúm muối đen bằng nửa lòng bàn tay.



Đầu co rút từng cơn đau đớn, vô số hình ảnh ùn ùn kéo đến, quá nhiều tin tức khiến cơ thể vốn suy yếu này dường như không chịu nổi, trước mắt chợt tối sầm. Nhưng Tiêu Mạch không cho phép mình ngất đi, y dùng ý chí kiên cường, mạnh mẽ áp chế dục vọng tìm tòi đến cùng. Sau đó quấn chặt miếng da thú trên người, lấy cả tấm thảm da thú lót dưới cơ thể choàng lên người, cầm dao đá, dùng đôi chân trần tập tễnh ra khỏi lều. Y biết nếu mình không tìm ra thức ăn, cái mạng khó khăn nhặt lại này sẽ nhanh chóng biến mất như chủ nhân cũ của nó.



Bên ngoài tuyết rơi lả tả, một mảng sương mù gần xa khiến người ta không thấy rõ đường đi. Chân bước trên nền tuyết, cảm giác lạnh buốt thấu xương lập tức truyền từ lòng bàn chân lên, khiến y không kiềm chế được mà run run, khó khăn lắm mới đè nén được ý niệm quay trở về.
Chỗ này và thế giới ban đầu của y là hai nơi hoàn toàn khác nhau, trên trời có một chuỗi mặt trăng, con thú ở đây có thể biến thành người, mà nam nhân lại có khả năng sinh con. Chỉ ba điểm này đã đủ khiến y khiếp sợ không thôi rồi, y cho rằng dường như mình tới một nơi có thần tiên, yêu ma. Đợi tỉnh táo lại, một lần nữa cẩn thận lật xem từng dòng ký ức mới biết cũng không phải như thế.



Đại lục này gọi là Vô Khôn, không có nhân loại bình thường, chỉ có thú nhân tự do hóa thân thành hình người, hình thú, cùng với á thú không thể hóa thân thành thú, nhưng lại có khả năng dựng dục hậu duệ. Còn có một loại sinh ra đã là hình thú, đến một thời gian nhất định cũng không biến thành người được, loại này được gọi là thú, là đối tượng bị coi thường, trục xuất đi, không được thế giới thú nhân chấp nhận. Nơi này không có nữ nhân, chỉ có á thú có ngoại hình giống nam tử, nhưng tướng mạo nhỏ nhắn, thanh tú hơn so với thú nhân thô kệch, thể lực thì yếu kém, không thể săn bắt, chỉ có thể làm chút việc hái lượm nhẹ nhàng, không nguy hiểm, thay thế vị trí vốn thuộc về nữ nhân.



Nguyên chủ của cơ thể Tiêu Mạch chiếm lấy tên là Bách Nhĩ, địa vị ở bộ lạc này rất tệ. Vốn y là á thú nên tương đối được ưu đãi, nhưng vì dung mạo xấu xí, nên bị tộc nhân coi thường, đến tuổi kết hôn lại không có một thú nhân nào nguyện ý làm bạn đời của y. Sau này, tộc trưởng bất đắc dĩ chỉ có thể ép buộc y hôn phối với một thú nhân. Thú nhân kia cũng không thích y, nhưng cũng không bạc đãi y, chẳng qua ngoại trừ chuyện phòng sự cũng không quan tâm tới y. Tính ra đoạn thời gian đó có thể xem là những ngày thư thái nhất của Bách Nhĩ. Chỉ là không bao lâu sau, trong một lần bộ lạc bị liêu thú tấn công, thú nhân kia chết, mà Bách Nhĩ mới hoài hài tử cũng bị xảy thai, trên mặt còn bị liêu thú vạch cho một vết, để lại vết sẹo đáng sợ. Mọi người đều cho rằng thú nhân kia vì cứu Bách Nhĩ mà chết, chỉ có mình Bách Nhĩ biết là không phải, thế nhưng y cũng không cố gắng biện giải. Từ đó về sau, y bị tộc nhân coi là điềm xấu, ai nấy cũng trốn tránh, cuối cùng rơi xuống đãi ngộ như những người già yếu, bệnh tật. Ở nơi đây, vào những ngày mùa đông rét lạnh, bởi vì thức ăn cho bộ lạc không đủ, nên những người vô dụng như y đã ba ngày không được chia thức ăn rồi. Vì thế mới đói rét khổ cực sinh bệnh mà chết trong túp lều băng lãnh của chính mình, rồi bị Tiêu Mạch chiếm lấy thân xác.



Nước trong nồi đầu lâu đã nóng lên, Tiêu Mạch thở dài, bưng nó xuống, chờ nguội bớt, rồi cứ bưng như vậy uống vài ngụm, lúc này y mới cảm thấy cổ họng thoải mái một chút, nhưng trong lòng lại vô cùng nặng nề.



Đây là một nơi có cách sinh tồn cực kỳ tàn khốc, mà y có lẽ sẽ phải ở đây vượt qua quãng đời còn lại, sau này có thể nói là rất khó khăn. Còn về thân phận á thú tương tự nữ nhân của cơ thể này thì bị y như có như không xem nhẹ. Nếu trời xanh đã cho y cơ hội hồi sinh, vậy y sẽ tận dụng thân phận của Bách Nhĩ này mà sống cho tốt. Về phần Tiêu Mạch, y đã chết trận trên chiến trường Tái Bắc ở Đại Tấn, y đã hoàn toàn biến mất trên thế gian kia rồi.