Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
Chương 2 : Kiếm ăn (1)
Ngày đăng: 22:14 21/04/20
Tiêu Mạch… Không, từ nay về sau phải gọi là Bách Nhĩ. Bách Nhĩ biết rõ tình cảnh hiện nay của mình, y cũng không nghĩ nhiều nữa, đứng dậy lấy mấy con cá đem về mổ bụng ra, dùng tuyết đọng bên ngoài rửa sạch, bỏ vào trong cái nồi đầu lâu, thêm chút muối, nấu lên. Con cá nãy đối với cơ thể đói lâu ngày này chẳng qua là nhét kẽ răng thôi, sao có thể no được.
Thời gian rảnh rỗi khi nấu cá, y lại lật tung mọi thứ trong lều lên, cuối cùng cũng chẳng tìm thêm được thứ gì hữu dụng, ngay cả y phục lót trong người cũng không có. Dù trong lều đã đốt lửa, nhưng y vẫn cảm thấy lạnh đến phát run, miếng da thú quấn trên người vừa cứng vừa lạnh, còn toát ra cái mùi khó ngửi, ngoại trừ chắn gió, thật ra không có tác dụng giữ ấm mấy. Tay chân đều bị đông lạnh đến sưng đỏ, nứt nẻ, kiểu tổn thương do giá rét này Bách Nhĩ đã gặp khi ở Tái Bắc, chờ trời hơi ấm lên, sẽ ngứa ngáy, bứt rứt, thậm chí chảy máu, nung mủ.
Bách Nhĩ lớn lên trong gấm vóc, dù cho sau này gia nhập quân đội cũng chỉ khi hành quân, đánh giặc mới chịu chút khổ cực, chưa từng phải chịu qua cái cảnh áo không đủ mặc, ăn không đủ no như vậy. Trong nhất thời y có chút thúc thủ vô sách.
Không có bất cứ cái gì, làm sao có thể vượt qua mùa đông rét lạnh thế này? Y cười khổ tự hỏi, trong lòng dâng lên chán nản không thể nói rõ. Lúc này canh cá mang theo chút vị tanh xông vào mũi, khiến y bất giác nuốt nước miếng, đợi kịp nhận ra, y không khỏi tự giễu. Trước kia gạo phải thật trắng, thịt phải vằm thật nhỏ, lại chưa bao giờ cảm thấy có món gì quá ngon, nay lại bị thứ xoàng xĩnh như vậy làm tiết nước miếng, cái này có được xem là thói hư tật xấu không?
Chờ ăn hết cá và nước canh trong nồi như hổ đói, không còn chút dư thừa, xoa cái bụng ấm, cuối cùng y không rối rắm tình cảnh gian nan hiện tại nữa. Cầm miếng da thú dường như để làm thảm kia, y định cắt ra hai mảnh, để bọc bàn chân, lần sau ra ngoài kiếm ăn cũng không cần đi chân trần nữa. Dao đá rất cùn, y phải vừa mài vào tảng đá vừa cắt, mất rất nhiều sức lực mới cắt thành hai mảnh, tiếp đó cắt một sợi dây dài bằng da thú ra làm hai, lấy xương cá to nhất dùi vào các góc da thú tạo thành mấy lỗ, rồi lấy dây da thú xỏ vào, sau đó cột chặt vào chân, tuy vẫn bị gió lùa, nhưng so với để chân trần còn ấm hơn biết bao nhiêu lần.
Trải qua một phen hao tâm tốn sức như vậy, cơ thể vốn mang bệnh liền có chút không chịu nổi, mệt mỏi ập tới, nhưng Bách Nhĩ không dám ngủ. Trong lều rất lạnh, y sợ mình ngủ mất, sẽ giống như chủ nhân cũ của cơ thể này, không bao giờ tỉnh lại. Vì thế y bỏ thêm vài mẩu củi vào trong hố lửa, khiến lửa cháy to hơn một chút, y ngồi xếp bằng bên cạnh hố lửa. Y không biết nội công tâm pháp trước kia mình luyện tập có phù hợp với cơ thể này không, nhưng chung quy vẫn nên thử một lần, còn hơn ngồi chờ chết. Huống chi, luyện gần ba mươi năm, ngồi thiền đã thành thói quen, phút chốc cũng không sửa được.
“Lúc này trong rừng không tìm được đồ ăn đâu, dã thú đói khát cũng sẽ hung mãnh hơn bình thường đấy.” Nghĩ một lát, hắn vẫn quyết định nhắc nhở một câu, dù sao thời điểm này ngay cả thú nhân bọn hắn cũng sẽ không đi trêu chọc đám dã thú đó.
Bách Nhĩ không lên tiếng, chỉ ôm quyền hướng về hắn, xem như nói lời cảm tạ, sau đó vòng qua hắn, bước nhanh đi.
Đồ đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cao thẳng của Bách Nhĩ biến mất trong rừng rậm, hắn không hiểu vừa nãy y làm thủ thế đó là có ý gì, nhưng lại cảm thấy tiêu sái, đẹp đẽ nói không nên lời, vả lại mơ hồ cảm thấy á thú này dường như có chút thay đổi.
“Y rõ là đi chịu chết.” Một con sói đen vô thanh vô tức dừng bên cạnh Đồ, chính là Tát, người Bách Nhĩ từng gặp ở bờ sông.
Đồ quay đầu nhìn gã một cái, không nói gì. Á thú bình thường đều ái mộ thú nhân khác che chở mình, vào mùa này dù ăn không đủ no, nhưng cũng không đến nỗi chết đói, chỉ là Bách Nhĩ thì ngoại lệ, không có thú nhân nào nguyện ý quan tâm y, vậy trừ bỏ y tự mình đi mạo hiểm, còn có cách nào nữa, chẳng lẽ cùng những người tàn bệnh khác ngồi chờ chết? Nhưng mà một á thú có can đảm tiến vào rừng núi mùa đông vẫn khiến hắn có chút giật mình.