Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 147 : Vi an biết bay

Ngày đăng: 22:16 21/04/20


Chuyện Vi An rời đi, thật ra Tát có biết. Hoặc là nói, là Tát cố ý thả người, nên y mới có cơ hội rời đi. Nhưng mà nghe được Tu miêu tả sơ qua quá trình lần theo dấu vết, vẫn khiến gã kinh ngạc.



Tựa như suy nghĩ của Viêm vậy, vô luận là Bách Nhĩ hay là Tát, họ đều nghi ngờ ngoại trừ lấy khói báo cho Ưng tộc biết vị trí cụ thể của bộ lạc, thì với sự yếu đuối của á thú làm sao có thể vượt qua rừng rậm nguy hiểm, để báo tin mình thu thập được cho Ưng tộc. Sự thật chứng minh, cho dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, họ vẫn là coi thường người Ưng tộc.



Vi An biết biến hình. Trong quá trình bị các thú nhân phô trương thanh thế đuổi bắt, ngay trước mắt mọi người, trên lưng y mọc ra hai cánh lớn màu đen, sau đó bay đi.



Cứ như vậy bay đi!



Tình huống đó có thể nói là chấn động vô cùng, các thú nhân có mặt đều choáng váng, căn bản không kịp phản ứng.



Biết biến hóa, nói cách khác Vi An thật ra là thú nhân? Nhưng sao y chỉ mọc cánh mà không biến thành hình thú? Nhưng nếu không phải thú nhân, thì sao lại có thể mọc ra cánh? Trừ Bối Mẫu, chưa từng nghe á thú tộc khác có thể biến hóa được. Không thể không nói, ngoài việc bị cái định luật nhân quả càng phân tích càng không rõ ràng này làm cho đau đầu, thì phần lớn các thú nhân còn cảm thấy có chút trái với lẽ thường và đáng thương cho Mạc.



“Nói với Mạc một tiếng đi.” Trầm mặc thật lâu, Tát nói. Quan hệ của gã và Mạc rất tốt, lần này lợi dụng đối phương, trong lòng gã vẫn cảm thấy không thoải mái.



Có điều cảm giác không thoải mái này từ khi biết Vi An mang đi cái gì toàn bộ đều hóa thành hư không, người lãnh đạm như gã, còn chưa nhịn được mà muốn ra tay đánh cho tên bị sắc đẹp mê hoặc đầu óc kia một trận. Nếu không phải từ đầu tới cuối Mạc vẫn không đánh lại, mà ngay cả tránh cũng không, thì nói không chừng gã sẽ không kiềm chế được mình mà đánh cho hắn tàn phế luôn. Thế nhưng đối mặt với đồng bạn lộ ra nội tâm yếu ớt nhất trước mặt mình, chỉ cần là thú nhân, dù cho còn giận hơn nữa cũng không có khả năng tiếp tục ra tay.




“Chắc là… không thể.” Nếu hắn hỏi lúc trước, Đào Đào sẽ trả lời rất chắc chắn, thế nhưng sau chuyện của Vi An, y cũng không dám xác định “Ta chưa bao giờ nghe thấy.”



Từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân cẩn thận đánh giá á thú có ngoại hình hơi thô kệch này mấy lần, nhìn tới khi Đào Đào bắt đầu sởn tóc gáy, Tát mới lại hỏi “Vậy có á thú hay thú nhân chỉ có thể mọc ra móng vuốt hay là đuôi không?”



“Chưa… chưa thấy qua.” Đào Đào lắc đầu, sau đó hiểu ra mà phản ứng lại, rồi vội vàng nói “Ta không biến ra được cái gì hết.”



Tát ờ một tiếng, không tỏ rõ ý kiến với câu trả lời này, cũng không hỏi tiếp nữa. Thực tế, kể cả Đào Đào có thể biến hóa ra một bộ phận nào đó giống như Vi An, gã nghĩ mình cũng có thể chấp nhận.



“Ta thật sự là á thú, tuy ngoại hình không giống… á thú.” Phản ứng của gã khiến Đào Đào bất an, nhịn không được lại nói một câu nhấn mạnh. Nếu y có thể biến hóa, dù không phải thú nhân, y cũng sẽ dùng chính mạng sống của mình để bảo vệ a phụ, chứ không phải để a phụ bảo vệ mình. Đáng tiếc, tuy trong các á thú, y được xem là có sức lực, thế nhưng trước mặt thú nhân lại chẳng làm được cái gì.



Bộ dáng nghiêm túc biện giải của y thoáng mang theo bi thương khó nén, khiến Tát đột nhiên hơi đau lòng, nhịn không được đến gần, đưa tay sờ mặt Đào Đào, cũng nghiêm túc trả lời “Ta biết. Ta tin ngươi.” Nếu thần thú cũng khiến gã nhìn lầm như Mạc, gã sẽ tự hủy bỏ hai mắt của mình.



Cái đụng chạm dịu dàng mà đột ngột đó khiến Đào Đào hơi ngây ngốc, mãi tới khi Tát rút tay lại, xoay người bỏ đi, khôi phục lại bộ dáng thường ngày, y mới lấy lại *** thần như vừa mới nằm mơ, hoảng hốt cảm thấy lúc nãy chắc chắn là mình bị ảo giác, còn chuyện tìm đối phương để xác định, y lại không hề nghĩ đến.