Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 148 : Cách chứng minh muốn ăn đòn

Ngày đăng: 22:16 21/04/20


Rắc một tiếng, mộc thương trong tay Bách Nhĩ gãy thành hai đoạn, cùng nứt ra với nó còn có ngọn núi đá lởm chởm bên cạnh, khiến Đằng đến đưa tin và các thú nhân bộ lạc Dũng Sĩ đang rèn luyện phải hoảng sợ. Cách thật xa, Đồ liền cảm nhận được cơn tức giận tản ra từ người Bách Nhĩ, hắn vội vàng đi tới, quan tâm hỏi “Sao vậy? ”



Sắc mặt Bách Nhĩ âm trầm, giọng nói lạnh lùng lên tiếng “Cái loại cây mục này có vót rồi cũng vô dụng, không cần cũng được.” Nói xong, y ném hai đoạn mộc thương trong tay xuống đất, xoay người đi.



Đồ không dám nói mình hiểu rõ Bách Nhĩ hết mười phần, nhưng bảy tám phần thì lại có thể, hắn biết Bách Nhĩ tuyệt đối sẽ không vì một cây mộc thương không chắc mà tức giận bẻ gãy, tất nhiên là do chuyện từ trong bộ lạc rồi, vì thế hắn không lập tức đuổi theo mà là nhìn Đằng “Xảy ra chuyện gì?”



Đằng lau mồ hôi lạnh trên trán, kể lại một lần nữa chuyện của Mạc, đột nhiên hắn hiểu ra tại sao Tát giận như thế cũng không dám giao Mạc cho Bách Nhĩ xử trí, chỉ bằng một thương đầy sát khí vừa nãy của Bách Nhĩ thì Mạc nào còn mạng sống nữa. Đương nhiên hắn sẽ không biết trong mắt Bách Nhĩ, hành vi của Mạc không khác gì không nghe hiệu lệnh cộng thêm tiết lộ quân tình, kể cả đặc xá trọng tội, thì dù có là người thân thiết hơn nữa cũng khó tránh khỏi cái chết.



Nghe Đằng kể lại xong, bất ngờ là Đồ không nổi giận, ngược lại còn nở nụ cười. Vỗ vai Đằng, bảo hắn đi nghỉ ngơi, còn mình giao chuyện huấn luyện cho Long xong, liền đi tìm Bách Nhĩ.



Mạc cùng Giác là những người đầu tiên rời khỏi bộ lạc cùng Bách Nhĩ, ý nghĩa của họ đối với Bách Nhĩ không phải bình thường, nhất là khi vạch mặt với tộc trưởng, họ vẫn không chút do dự lựa chọn đi cùng y, sự khoan dung, độ lượng của Bách Nhĩ đối với họ liền trở nên vô cùng lớn. Nếu xét điểm này, Đồ còn phải lùi về sau một bước. Bởi vậy, đối với Duẫn Nặc, còn có Giác Mạc, thật ra Đồ vừa hâm mộ vừa ghen tị, giống như ban đầu mình nảy sinh tình cảm với Bách Nhĩ nhưng lại chưa nhận ra tâm ý của bản thân vậy. Dù cho lúc này Bách Nhĩ đã hoàn toàn thuộc về hắn, thỉnh thoảng hắn vẫn có cảm xúc phức tạp đó, nguyên nhân chỉ vì mình đã bỏ lỡ thời khắc ban đầu. Cho nên bảo hắn nói tốt cho Mạc là chuyện tuyệt đối không có khả năng, hắn còn chưa nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng đã là tốt rồi. Chẳng qua là hắn đau lòng cho Bách Nhĩ thôi.



“Có muốn ta bảo người đi trói tên ngu ngốc đó lại đây, cho ngươi giáo huấn hắn một trận không?” Lúc tìm thấy Bách Nhĩ ở bờ biển, y đang chỉ cho Tiêu Đồ và Húc luyện công, sắc mặt đã khôi phục bình thường. Nhưng Đồ biết trong lòng y vẫn còn để ý, nên hắn đi qua nói.



Bách Nhĩ sửa đúng tư thế đứng tấn cho Tiêu Đồ, rồi mới ngẩng đầu “Không cần đâu. Hiện tại thủ lĩnh bộ lạc là Tát, hắn đã xử lý rồi thì không tới lượt chúng ta nhúng tay vào.” Đây là tôn trọng tối thiểu, kể cả đối với quyết định của Đồ, y cũng sẽ không tùy ý vung tay múa chân. Huống chi việc này cũng không nằm ngoài dự đoán của họ, y chỉ là thất vọng mà thôi. Là rất thất vọng. Y chưa bao giờ cho rằng tâm tính thiện lương, chất phác có cái gì không tốt, thế nhưng nếu loại thiện lương, đơn thuần không phân biệt tình huống này lại lấy an nguy của người bên cạnh làm cái giá phải trả thì chính là ngu dốt.



“Thế nhưng hắn khiến ngươi đau lòng.” Đối diện với Bách Nhĩ, Đồ không biết phải an ủi như thế nào mới tốt, thiếu chút nữa liền không khống chế được mà hoá thành hình thú.




Dưới sự chăm sóc ân cần của đầu lưỡi và ngón tay, cửa động mê người kia rốt cuộc từ từ trở nên mềm mại, nóng bỏng, ẩm ướt, tản ra mùi hấp dẫn. Đồ vội vã đứng lên, lấy dục căn hùng vĩ vốn đã sưng đến phát đau của mình, sau đó trong tiếng kêu rên đè nén của Bách Nhĩ khiến hắn say đắm kia, mà chậm rãi đưa vào.



“Nhanh lên!” Bách Nhĩ bị động tác chậm chạp, nhẹ nhàng của hắn làm cho trong lòng như bị mèo cào, cơ thể vội vã khao khát, cũng chẳng quan tâm dáng vẻ mình như thế nào nữa, mà mở miệng thúc giục.



Đồ được như ý, liền khẽ cười, không cố gắng kiềm chế mình nữa, một tay cầm lấy cái eo thon, rắn chắc của người dưới thân, điều chỉnh tư thế cho thoải mái, liền bắt đầu quá trình tùy ý rong ruổi. Đồng thời một tay còn lại cũng không quên an ủi dục căn đã dựng thẳng của Bách Nhĩ, mãi tới khi hai người đồng thời lên cao trào.



Nằm sấp trên người Bách Nhĩ, đợi đến khi dư vị cao trào qua đi, Đồ mới rút phân thân ra, đưa tay sờ soạng lên huyệt khẩu giữa cánh mông hiện đang sưng đỏ với dịch thể hỗn độn, tạm thời không thể khép kín, sau đó hắn đưa hai tay ra trước mặt người vẫn còn hơi thở dốc, cười nói “Ngươi xem, khác nhau rõ ràng như vậy mà Mạc không nhìn ra, nếu nói Vi An kia không phải là thú nhân, ta sẽ không tin đâu.”



Bách Nhĩ hơi mở mắt ra, liếc nhìn dịch thể một bên trắng đục, một bên trong suốt, đột nhiên y xoay người, nâng chân đạp thú nhân đang đắc ý vì phán đoán của mình được chứng minh qua một bên, sau đó đứng dậy, bắt đầu mặc quần áo vào.



Đồ choáng váng một lát, liền nhanh chóng phản ứng lại, trong lòng thầm kêu không xong rồi, cuống quýt hóa thành hình thú, ngậm cái đai lưng ở trên mặt đá ngầm tới trước mặt Bách Nhĩ, sau đó vào lúc y buộc đai lưng, hắn liền ở bên cạnh cọ qua cọ lại lấy lòng.



Bách Nhĩ vốn không có nổi giận, thấy bộ dáng cẩn thận đó của Đồ, y nhịn không được nở nụ cười. Lúc Đồ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt y lại nghiêm túc đi, đưa tay xoa đầu con thú trắng, ánh mắt lướt qua đá ngầm, nhìn về mặt biển mênh mông.



“Chuẩn bị khai chiến đi!”